Hẹn Gặp Lại (3)
2024-08-06 12:14:46
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngày mai.” Hắn nói, “Vẫn là giờ này, ngay tại chỗ này, cháu mang sách qua đây.”
Đỗ Kim Hoa lại đánh giá hắn một cái, nói: "Tiểu tử, ngươi không nên gạt người."
" Không gạt người! Không gạt người!" Cố Đình Viễn vội vàng cam đoan: "Khổng phu tử ở trên, học trò không dám có chút ý định lừa gạt người khác."
“Vậy được.” Đỗ Kim Hoa sảng khoái nói: “Vậy ngày mai gặp.”
Nói xong, quay người bước đi.
Bây giờ mọi chuyện đã xong, bà tranh thủ thời gian đi mua vải cho Bảo Nha. Về phần ngày mai có đi một chuyến không, nhất định sẽ đi, tiểu sinh yếu đuối kia có thể chạy trốn, nhưng hiệu sách cũng chạy không được! Cùng lắm thi tiêu tốn bốn trăm năm mươi văn tiền.
Tôn Ngũ Nương đi theo sau lưng bà bà, cũng đi ngoài miện nói: "Vị thư sinh này, hắn chính sẽ không làm được, nhìn thân thể của hắn, không chịu nổi một đấm của Nhị Lang."
Đỗ Kim Hoa nghe vậy không vui, đang êm đẹp, đánh người ta làm cái gì? Hơn nữa hắn là một người có học thức, giúp bọn họ nói chuyện, còn giúp bọn họ tiết kiệm tiền, thế là quát mắng: “Người ta một ngày kiếm được một trăm năm mươi văn tiền, Nhị Lang có thể sao?”
"..." Tôn Ngũ Nương .
Lão thái bà này, khen nhi tử bà cũng không thích nghe, thật khó hầu hạ bà!
Đi được vài bước, phát hiện Trần Nhị Lang không đi theo, Đỗ Kim Hoa dừng lại, nói với Tôn Ngũ Nương : "Đi gọi người của ngươi đi, không phải là đi đánh nhau với ai chứ?"
Thư sinh nói chuyện không dễ nghe lúc trước vẫn còn trong hiệu sách.
“Không đánh nhau được đâu.” Tôn Ngũ Nương không thèm để ý, “Đánh người còn phải đưa tiền, hắn làm sao có tiền?”
Đây là sự thật.
Trần Nhị Lang chỉ động thủ với người làm nông, bởi vì có thiệt hại cũng không phải bồi thường.
Trước cửa hiệu sách, Cố Đình Viễn nhìn nhạc mẫu xoay người rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với nhạc mẫu, hắn luôn không kiềm chế được căng thẳng. Có lẽ là bởi vì hồi đó thành thân với Bảo Âm, hắn như mèo mù vớ cá rán, mỗi lần đối mặt với nhạc mẫu, hắn luôn thiếu tự tin. Giơ tay áo lau trán, lại thấy nhị cửu huynh chạy về tới chạy, với cơ thể cường tráng, mạnh mẽ nhảy lên bậc thang bước vào hiệu sách.
Trong lòng hắn dâng lên một sự ghen tị, Bảo Âm luôn chê hắn không đủ vũ dũng, sau này hắn cố gắng rèn luyện nhưng mãi cũng không trở nên uy vũ.
Bởi vì Trần Nhị Lang không đi, Cố Đình Viễn liền đứng bên ngoài hiệu sách lắng nghe động tĩnh bên trong. Thanh âm của nhị cửu huynh cũng không thấp, hắn ở ngoài cửa nghe được, trong lòng thở dài một hơi. Nhị cửu huynh đến hỏi giá bút, mực, giấy và nghiên mực, Cố Đình Viễn biết rằng bộ rẻ nhất cũng có giá mấy trăm văn tiền.
Ngay sau đó, Trần Nhị Lang bước ra với vẻ mặt đờ đẫn. Nhìn thấy Cố Đình Viễn, hắn lên tiếng chào và sải bước về phía trước tụ họp cùng mẫu thân và thê tử.
Cố Đình Viễn đứng nhìn theo, thấy bọn họ không quay đầu lại mà cùng nhau đi xa dần, hắn cũng cất bước.
Hắn còn muốn đi mua thức ăn.
Sau khi bỏ ra sáu mươi lăm văn tiền mua một con gà mái và một cây cải thảo, Cố Đình Viễn vội vã về nhà.
Cố Thư Dung sức khỏe không tốt cần bồi bổ, gà mái già thích hợp. Hương vị của cải thảo ngọt mát, khai vị, ăn với nước gà luộc sẽ rất vừa miệng.
Về đến nhà, cầm đao giết gà, nấu nước nhổ lông.
Cho vào nồi đất, đun trên lửa nhỏ, sau đó mới rảnh tay trở vào nhà.
Thịt gà phải hầm một canh giờ, xương thịt mới mềm. Đứng trước bàn, bày ra giấy rồi mài mực, tranh thủ lúc rảnh rỗi này chép lại Thiên Tự Văn.
“Ngày mai.” Hắn nói, “Vẫn là giờ này, ngay tại chỗ này, cháu mang sách qua đây.”
Đỗ Kim Hoa lại đánh giá hắn một cái, nói: "Tiểu tử, ngươi không nên gạt người."
" Không gạt người! Không gạt người!" Cố Đình Viễn vội vàng cam đoan: "Khổng phu tử ở trên, học trò không dám có chút ý định lừa gạt người khác."
“Vậy được.” Đỗ Kim Hoa sảng khoái nói: “Vậy ngày mai gặp.”
Nói xong, quay người bước đi.
Bây giờ mọi chuyện đã xong, bà tranh thủ thời gian đi mua vải cho Bảo Nha. Về phần ngày mai có đi một chuyến không, nhất định sẽ đi, tiểu sinh yếu đuối kia có thể chạy trốn, nhưng hiệu sách cũng chạy không được! Cùng lắm thi tiêu tốn bốn trăm năm mươi văn tiền.
Tôn Ngũ Nương đi theo sau lưng bà bà, cũng đi ngoài miện nói: "Vị thư sinh này, hắn chính sẽ không làm được, nhìn thân thể của hắn, không chịu nổi một đấm của Nhị Lang."
Đỗ Kim Hoa nghe vậy không vui, đang êm đẹp, đánh người ta làm cái gì? Hơn nữa hắn là một người có học thức, giúp bọn họ nói chuyện, còn giúp bọn họ tiết kiệm tiền, thế là quát mắng: “Người ta một ngày kiếm được một trăm năm mươi văn tiền, Nhị Lang có thể sao?”
"..." Tôn Ngũ Nương .
Lão thái bà này, khen nhi tử bà cũng không thích nghe, thật khó hầu hạ bà!
Đi được vài bước, phát hiện Trần Nhị Lang không đi theo, Đỗ Kim Hoa dừng lại, nói với Tôn Ngũ Nương : "Đi gọi người của ngươi đi, không phải là đi đánh nhau với ai chứ?"
Thư sinh nói chuyện không dễ nghe lúc trước vẫn còn trong hiệu sách.
“Không đánh nhau được đâu.” Tôn Ngũ Nương không thèm để ý, “Đánh người còn phải đưa tiền, hắn làm sao có tiền?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là sự thật.
Trần Nhị Lang chỉ động thủ với người làm nông, bởi vì có thiệt hại cũng không phải bồi thường.
Trước cửa hiệu sách, Cố Đình Viễn nhìn nhạc mẫu xoay người rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với nhạc mẫu, hắn luôn không kiềm chế được căng thẳng. Có lẽ là bởi vì hồi đó thành thân với Bảo Âm, hắn như mèo mù vớ cá rán, mỗi lần đối mặt với nhạc mẫu, hắn luôn thiếu tự tin. Giơ tay áo lau trán, lại thấy nhị cửu huynh chạy về tới chạy, với cơ thể cường tráng, mạnh mẽ nhảy lên bậc thang bước vào hiệu sách.
Trong lòng hắn dâng lên một sự ghen tị, Bảo Âm luôn chê hắn không đủ vũ dũng, sau này hắn cố gắng rèn luyện nhưng mãi cũng không trở nên uy vũ.
Bởi vì Trần Nhị Lang không đi, Cố Đình Viễn liền đứng bên ngoài hiệu sách lắng nghe động tĩnh bên trong. Thanh âm của nhị cửu huynh cũng không thấp, hắn ở ngoài cửa nghe được, trong lòng thở dài một hơi. Nhị cửu huynh đến hỏi giá bút, mực, giấy và nghiên mực, Cố Đình Viễn biết rằng bộ rẻ nhất cũng có giá mấy trăm văn tiền.
Ngay sau đó, Trần Nhị Lang bước ra với vẻ mặt đờ đẫn. Nhìn thấy Cố Đình Viễn, hắn lên tiếng chào và sải bước về phía trước tụ họp cùng mẫu thân và thê tử.
Cố Đình Viễn đứng nhìn theo, thấy bọn họ không quay đầu lại mà cùng nhau đi xa dần, hắn cũng cất bước.
Hắn còn muốn đi mua thức ăn.
Sau khi bỏ ra sáu mươi lăm văn tiền mua một con gà mái và một cây cải thảo, Cố Đình Viễn vội vã về nhà.
Cố Thư Dung sức khỏe không tốt cần bồi bổ, gà mái già thích hợp. Hương vị của cải thảo ngọt mát, khai vị, ăn với nước gà luộc sẽ rất vừa miệng.
Về đến nhà, cầm đao giết gà, nấu nước nhổ lông.
Cho vào nồi đất, đun trên lửa nhỏ, sau đó mới rảnh tay trở vào nhà.
Thịt gà phải hầm một canh giờ, xương thịt mới mềm. Đứng trước bàn, bày ra giấy rồi mài mực, tranh thủ lúc rảnh rỗi này chép lại Thiên Tự Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro