Việc Nhà (2)
2024-08-06 12:14:46
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Cái gì? Tại sao lại cất đi?" Tôn Ngũ Nương bĩu môi. Nàng cũng muốn ăn đùi gà, mẹ chồng có chuyện gì sao? Vụng trộm giữ cho muội muội ăn?
“Ngươi quản chuyện lão nương ta cất à?” Đỗ Kim Hoa liếc cô một cái, “Còn thiếu một miếng cho ngươi à?”
Tôn Ngũ Nương ngừng nói. Chủ yếu là do lúc nói chuyện nàng trì hoãn ăn thịt, nói một câu thì trong bát đã bị thiếu mất mấy miếng thịt.
Đỗ Kim Hoa mắng nhị nhi tức xong, bà lấy một cái bánh bột mỳ từ trong giỏ đưa cho nhi: “Bảo Nha, nếm thử bánh bột mỳ nương làm đi.”
Bánh bột mỳ to bằng nắm tay của nam tử trưởng thành, rắn rắn chắc chắc đến mức Trần Bảo Ân không thể không nuốt nước bọt, ngập ngừng cầm lấy.
Những bữa ăn nàng ăn trước đây đều có hình thức đẹp mắt, một hai miếng là có thể ăn xong.
“Tạ ơn nương.” Nàng ngập ngừng, “Con không ăn hết được.”
Bên trong giỏ là bánh ngô màu sẫm chỉ có hai cái bánh bột mỳ là trắng bóc, là Đỗ Kim Hoa cố ý làm cho nữ nhi của bà. Nghĩ cũng biết, bột mì trắng rất quý giá, Trần Bảo Âm không thể lãng phí
Nàng muốn bẻ một nửa cho Đỗ Kim Hoa ăn, nhưng khi Đỗ Kim Hoa cầm lấy lại trực tiếp bỏ vào giỏ: “Ăn không hết thì lần sau ăn đi.”
Hành động kia lọt vào mắt Tiền Bích Bà cùng Tôn Ngũ Nương, họ rất không hài lòng. Muội muội làm sao vậy? Không biết nhường trẻ con sao? Còn có mẹ chồng, muội muội là người lớn ăn bánh bột mì trắng, con nhỏ như vậy ăn bánh ngô! Nãi Nãi kiểu gì vậy?
Nhưng Tiền Bích Bà không dám nói, nàng chỉ sinh nữ nhi, Trần Bảo Âm không ăn thì cũng không tới lượt nữ nhi nàng ăn. Tôn Ngũ Nương lá gan lớn hơn, nói thẳng: "Nương, Kim Lai và Ngân Lai cũng muốn ăn bánh bột mỳ!"
Đỗ Kim Hoa nhếch miệng, liếc xuống trong ngực bà: "Ăn bánh bột mỳ? Ngươi xem chúng nó ăn thịt hay ăn bánh bột mỳ!"
Kim Lai đang ăn thịt kho trong vòng tay của Trần Hữu Phúc, hai má phồng lên miệng đầy dầu. Ngân Lai rúc vào người Đỗ Kim Hoa, trong tay cầm một miếng thịt, ăn không ngẩng đầu lên.
"..." Tôn Ngũ Nương.
Tính toán, cũng không chịu thiệt.
Nàng lại thua trận, trong lòng thầm nghĩ muội muội mới không hiểu chuyện lắm, còn không bằng muội muội giả trước kia.
“Lan Lan, tay cháu bị làm sao vậy?” Đỗ Kim Hoa nhìn cháu gái lớn đang bưng bát đứng bên cạnh đại nhi tức, lẳng lặng ăn, liền phát hiện trên cổ tay của cháu có một vòng vết bầm tím, vết thương giống như bị véo, nhướng mày.
Lan Lan vội vàng rút tay về, lấy ống tay áo che lại: “Không có, không có gì đâu nãi nãi.”
Trần Bảo Âm tinh ý nghe thấy sự bối rối trong giọng điệu con bé, giương mắt nhìn sang, quả nhiên, thấy đôi mắt của con bé đang lảng tránh.
Có cái gì đó. Nàng nghĩ, nhưng không nói gì.
Đỗ Kim Hoa ở một bên cụp mi mắt, thần sắc có chút âm trầm, không nói lời nào, chỉ là đưa đũa vào trong bát, gắp một miếng thịt ngon còn ít xương bỏ vào trong bát Lam Lam: “Ăn nhiều một chút."
“Ừm.” Lam Lam thụ sủng nhược kinh, co rút người.
Tiền Bích Bà vừa gắp cho Trần Đại Lang một miếng thịt kho, lúc này nhướng mi nhìn vết bầm tím trên cổ tay gầy guộc của nữ nhi, nhất thời cảm thấy khó chịu: “Làm sao thế? Không biết cẩn thận một chút."
Lan Lan co rúm lại một chút, thấp giọng nói: "Nương, sau này con sẽ chú ý."
"Sao lại trách con?" Đỗ Kim Hoa trách mắng, lông mày càng nhíu chặt hơn, " Ngươi làm mẹ không thể chăm sóc tốt cho con, sao lại trách con? Con còn nhỏ, ngươi cũng nhỏ sao?"
"Cái gì? Tại sao lại cất đi?" Tôn Ngũ Nương bĩu môi. Nàng cũng muốn ăn đùi gà, mẹ chồng có chuyện gì sao? Vụng trộm giữ cho muội muội ăn?
“Ngươi quản chuyện lão nương ta cất à?” Đỗ Kim Hoa liếc cô một cái, “Còn thiếu một miếng cho ngươi à?”
Tôn Ngũ Nương ngừng nói. Chủ yếu là do lúc nói chuyện nàng trì hoãn ăn thịt, nói một câu thì trong bát đã bị thiếu mất mấy miếng thịt.
Đỗ Kim Hoa mắng nhị nhi tức xong, bà lấy một cái bánh bột mỳ từ trong giỏ đưa cho nhi: “Bảo Nha, nếm thử bánh bột mỳ nương làm đi.”
Bánh bột mỳ to bằng nắm tay của nam tử trưởng thành, rắn rắn chắc chắc đến mức Trần Bảo Ân không thể không nuốt nước bọt, ngập ngừng cầm lấy.
Những bữa ăn nàng ăn trước đây đều có hình thức đẹp mắt, một hai miếng là có thể ăn xong.
“Tạ ơn nương.” Nàng ngập ngừng, “Con không ăn hết được.”
Bên trong giỏ là bánh ngô màu sẫm chỉ có hai cái bánh bột mỳ là trắng bóc, là Đỗ Kim Hoa cố ý làm cho nữ nhi của bà. Nghĩ cũng biết, bột mì trắng rất quý giá, Trần Bảo Âm không thể lãng phí
Nàng muốn bẻ một nửa cho Đỗ Kim Hoa ăn, nhưng khi Đỗ Kim Hoa cầm lấy lại trực tiếp bỏ vào giỏ: “Ăn không hết thì lần sau ăn đi.”
Hành động kia lọt vào mắt Tiền Bích Bà cùng Tôn Ngũ Nương, họ rất không hài lòng. Muội muội làm sao vậy? Không biết nhường trẻ con sao? Còn có mẹ chồng, muội muội là người lớn ăn bánh bột mì trắng, con nhỏ như vậy ăn bánh ngô! Nãi Nãi kiểu gì vậy?
Nhưng Tiền Bích Bà không dám nói, nàng chỉ sinh nữ nhi, Trần Bảo Âm không ăn thì cũng không tới lượt nữ nhi nàng ăn. Tôn Ngũ Nương lá gan lớn hơn, nói thẳng: "Nương, Kim Lai và Ngân Lai cũng muốn ăn bánh bột mỳ!"
Đỗ Kim Hoa nhếch miệng, liếc xuống trong ngực bà: "Ăn bánh bột mỳ? Ngươi xem chúng nó ăn thịt hay ăn bánh bột mỳ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Lai đang ăn thịt kho trong vòng tay của Trần Hữu Phúc, hai má phồng lên miệng đầy dầu. Ngân Lai rúc vào người Đỗ Kim Hoa, trong tay cầm một miếng thịt, ăn không ngẩng đầu lên.
"..." Tôn Ngũ Nương.
Tính toán, cũng không chịu thiệt.
Nàng lại thua trận, trong lòng thầm nghĩ muội muội mới không hiểu chuyện lắm, còn không bằng muội muội giả trước kia.
“Lan Lan, tay cháu bị làm sao vậy?” Đỗ Kim Hoa nhìn cháu gái lớn đang bưng bát đứng bên cạnh đại nhi tức, lẳng lặng ăn, liền phát hiện trên cổ tay của cháu có một vòng vết bầm tím, vết thương giống như bị véo, nhướng mày.
Lan Lan vội vàng rút tay về, lấy ống tay áo che lại: “Không có, không có gì đâu nãi nãi.”
Trần Bảo Âm tinh ý nghe thấy sự bối rối trong giọng điệu con bé, giương mắt nhìn sang, quả nhiên, thấy đôi mắt của con bé đang lảng tránh.
Có cái gì đó. Nàng nghĩ, nhưng không nói gì.
Đỗ Kim Hoa ở một bên cụp mi mắt, thần sắc có chút âm trầm, không nói lời nào, chỉ là đưa đũa vào trong bát, gắp một miếng thịt ngon còn ít xương bỏ vào trong bát Lam Lam: “Ăn nhiều một chút."
“Ừm.” Lam Lam thụ sủng nhược kinh, co rút người.
Tiền Bích Bà vừa gắp cho Trần Đại Lang một miếng thịt kho, lúc này nhướng mi nhìn vết bầm tím trên cổ tay gầy guộc của nữ nhi, nhất thời cảm thấy khó chịu: “Làm sao thế? Không biết cẩn thận một chút."
Lan Lan co rúm lại một chút, thấp giọng nói: "Nương, sau này con sẽ chú ý."
"Sao lại trách con?" Đỗ Kim Hoa trách mắng, lông mày càng nhíu chặt hơn, " Ngươi làm mẹ không thể chăm sóc tốt cho con, sao lại trách con? Con còn nhỏ, ngươi cũng nhỏ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro