[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày
Diệp Gia? (2)
2024-10-05 10:26:52
NDTT
Dường như biết Diệp Gia đang suy nghĩ cái gì, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đó lại mang theo ý cười. Hắn không nói gì kích động người khác, quay người giúp đỡ bưng giỏ trúc tới. Cầm đôi đũa, tay thon dài nắm lấy đũa cũng đâu vào đấy kẹp bánh rán trong chảo dầu xếp gọn vào trong. Diệp Gia chỉ phiền muộn trong chốc lát, lấy nắp nồi ra đậy lên.
Đang chuẩn bị nhấc nồi lên trên xe đẩy, bị người đè cánh tay xuống.
“Đứng bên cạnh, để ta.”
Diệp Gia nhếch miệng, nhận lấy nạng của hắn, đứng ra phía sau.
Bị thương thì bị thương, nam tử khỏe là trời sinh. Chân Chu Cảnh Sâm bị thương cũng không ảnh hưởng đến lực cánh tay của hắn, bình thường Diệp Gia cần nhấc chung với Dư thị mới có thể chuyển được cái bếp, hắn lại nhấc lên trên xe đẩy một cách dễ dàng.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng quay người lại xách một thùng phôi bánh lớn lên xe, nói với Diệp Gia: “Đi thôi.”
“…” Nắm quyền chủ động cũng rất tự nhiên. Diệp Gia trầm mặc một lát, mừng rỡ nhẹ nhõm.
Nhưng mà lời kế tiếp của Chu Cảnh Sâm, lại khiến Diệp Gia biết rõ.
Trên thực tế, Lý Bắc trấn bị trụ sợ nắm trong lòng bàn tay.
Nói đến tây bắc hoang vắng, khác với trung nguyên bố trí quan nha nghiêm ngặt, chức trách rõ ràng. Kiểm soát nội bộ rối loạn. Bắc Đình Đô Hộ phủ lớn như vậy nắm phần lớn hộ dân trong tay. Người này dựa vào chiến công leo lên hàn môn. Biết đánh trận lại không biết quản lý. Không đọc sách nhiều, phía dưới nuôi không ít thủ hạ. Mà những thủ hạ đi theo kia phần lớn là cá mè một lứa.
Đều là hạng người chiếm danh phận nhưng không quản lý, dựa vào binh và chiến công của thủ hạ đưa tay để yêu cầu sự cống hiến từ bên dưới.
Vùng tây bắc nghèo, một là vị trí địa lý nghèo, thứ hai là con người. Trụ sở bên kia thiếu bạc thiếu lương thực thiếu người đều phải ra tay, trong tay bọn họ lại có binh quyền, dân chúng cũng không dám không cho.
Diệp Gia đưa nạng cho hắn, trong lòng suy nghĩ, đẩy xe đẩy cùng hắn tiến vào chợ ngói.
Hôm nay không biết vì may mắn hay sao, hai trăm năm mươi cái bánh không bao lâu đã bán gần hết. Cũng rất lạ là hôm nay đến mua bánh có rất nhiều phụ nhân trên trấn, chỉ thấy các nàng đi vào chợ ngói đi dạo một vòng lại vòng tới. Đứng ở trước sạp bánh chọn lựa nói chuyện với Chu Cảnh Sâm.
Những người này vẻ mặt tươi cười, nói chuyện thì thầm nhẹ giọng. Giọng nói của hắn êm tai, mỉm cười nói chuyện có thể khiến người ta thấy thoải mái. Các phụ nhân vây quanh trước sạp bánh không đi, mua một cái hai cái, chưa đầy một láy đã bán được không ít.
Làm được lâu hay không vẫn phải xem ngoại hình!
Diệp Gia sau khi phát hiện điểm này có chút hối hận, nàng không khỏi bắt đầu suy tư, nếu nhan sắc dùng tốt như thế, có phải nàng nên tháo khăn trùm đầu xuống không. Được rồi, nam nhân khác với nữ nhân, vẫn đừng nên tranh khí thế nhất thời này. Trong lòng nàng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, Chu Cảnh Sâm nhìn thấy, nhịn không được lại cười một tiếng.
Ánh mắt Diệp Gia đảo qua, hắn lập tức ngừng cười.
Nắn bóp bả vai, Diệp Gia lấy bao tay xuống, chuẩn bị dọn quán. Nhớ ra củ cải trong nhà đã hết, diệp Gia lại đi dạo trong chợ ngói.
Nàng vừa đi, Trương Xuân Phân lại đi bộ tới. Sạp hàng của huynh đệ nàng ta bày ở giữa, hơi cách xa chỗ này một chút. Bởi vì củ cải không phải thứ gì hiếm, sáng sớm bán được không bao nhiêu.
Dường như biết Diệp Gia đang suy nghĩ cái gì, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đó lại mang theo ý cười. Hắn không nói gì kích động người khác, quay người giúp đỡ bưng giỏ trúc tới. Cầm đôi đũa, tay thon dài nắm lấy đũa cũng đâu vào đấy kẹp bánh rán trong chảo dầu xếp gọn vào trong. Diệp Gia chỉ phiền muộn trong chốc lát, lấy nắp nồi ra đậy lên.
Đang chuẩn bị nhấc nồi lên trên xe đẩy, bị người đè cánh tay xuống.
“Đứng bên cạnh, để ta.”
Diệp Gia nhếch miệng, nhận lấy nạng của hắn, đứng ra phía sau.
Bị thương thì bị thương, nam tử khỏe là trời sinh. Chân Chu Cảnh Sâm bị thương cũng không ảnh hưởng đến lực cánh tay của hắn, bình thường Diệp Gia cần nhấc chung với Dư thị mới có thể chuyển được cái bếp, hắn lại nhấc lên trên xe đẩy một cách dễ dàng.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng quay người lại xách một thùng phôi bánh lớn lên xe, nói với Diệp Gia: “Đi thôi.”
“…” Nắm quyền chủ động cũng rất tự nhiên. Diệp Gia trầm mặc một lát, mừng rỡ nhẹ nhõm.
Nhưng mà lời kế tiếp của Chu Cảnh Sâm, lại khiến Diệp Gia biết rõ.
Trên thực tế, Lý Bắc trấn bị trụ sợ nắm trong lòng bàn tay.
Nói đến tây bắc hoang vắng, khác với trung nguyên bố trí quan nha nghiêm ngặt, chức trách rõ ràng. Kiểm soát nội bộ rối loạn. Bắc Đình Đô Hộ phủ lớn như vậy nắm phần lớn hộ dân trong tay. Người này dựa vào chiến công leo lên hàn môn. Biết đánh trận lại không biết quản lý. Không đọc sách nhiều, phía dưới nuôi không ít thủ hạ. Mà những thủ hạ đi theo kia phần lớn là cá mè một lứa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều là hạng người chiếm danh phận nhưng không quản lý, dựa vào binh và chiến công của thủ hạ đưa tay để yêu cầu sự cống hiến từ bên dưới.
Vùng tây bắc nghèo, một là vị trí địa lý nghèo, thứ hai là con người. Trụ sở bên kia thiếu bạc thiếu lương thực thiếu người đều phải ra tay, trong tay bọn họ lại có binh quyền, dân chúng cũng không dám không cho.
Diệp Gia đưa nạng cho hắn, trong lòng suy nghĩ, đẩy xe đẩy cùng hắn tiến vào chợ ngói.
Hôm nay không biết vì may mắn hay sao, hai trăm năm mươi cái bánh không bao lâu đã bán gần hết. Cũng rất lạ là hôm nay đến mua bánh có rất nhiều phụ nhân trên trấn, chỉ thấy các nàng đi vào chợ ngói đi dạo một vòng lại vòng tới. Đứng ở trước sạp bánh chọn lựa nói chuyện với Chu Cảnh Sâm.
Những người này vẻ mặt tươi cười, nói chuyện thì thầm nhẹ giọng. Giọng nói của hắn êm tai, mỉm cười nói chuyện có thể khiến người ta thấy thoải mái. Các phụ nhân vây quanh trước sạp bánh không đi, mua một cái hai cái, chưa đầy một láy đã bán được không ít.
Làm được lâu hay không vẫn phải xem ngoại hình!
Diệp Gia sau khi phát hiện điểm này có chút hối hận, nàng không khỏi bắt đầu suy tư, nếu nhan sắc dùng tốt như thế, có phải nàng nên tháo khăn trùm đầu xuống không. Được rồi, nam nhân khác với nữ nhân, vẫn đừng nên tranh khí thế nhất thời này. Trong lòng nàng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, Chu Cảnh Sâm nhìn thấy, nhịn không được lại cười một tiếng.
Ánh mắt Diệp Gia đảo qua, hắn lập tức ngừng cười.
Nắn bóp bả vai, Diệp Gia lấy bao tay xuống, chuẩn bị dọn quán. Nhớ ra củ cải trong nhà đã hết, diệp Gia lại đi dạo trong chợ ngói.
Nàng vừa đi, Trương Xuân Phân lại đi bộ tới. Sạp hàng của huynh đệ nàng ta bày ở giữa, hơi cách xa chỗ này một chút. Bởi vì củ cải không phải thứ gì hiếm, sáng sớm bán được không bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro