[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Cái Thứ Đen Đen...
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Lâm Lang chỉ bỏ ổ trứng vào trong giỏ chứ không có ý định bắt chim trĩ.
Nàng đặt dao chẻ củi sang một bên, phát hiện ra thứ tốt hơn. An Lâm Lang vội ngồi xuống đào nấm dại. Trong một đám nấm hỗn độn không chỉ có nấm mồi, trong đống cành khô dưới đất còn có không ít nấm cục đen, nấm thái dương, nấm báo mưa... Cũng chẳng hiểu sao chúng lại có thể mọc cùng một chỗ. An Lâm Lang sáng rực mắt, mấy loại nấm này đời sau đem bán thì hời phải biết, nhất là nấm cục đen.
Nàng hì hục đào được gần nửa giỏ, rồi quyết định không đi sâu vào trong núi nữa.
Nói sao thì người đã sống lâu trong thôn dù ngày tuyết rơi cũng không quên lên núi ắt phải có lí do. Không phải tất cả đều không biết gì mà trong núi hẳn phải có thứ gì đó nên họ mới không dám mạo hiểm giữa trời đông.
An Lâm Lang không phải kiểu phải liều mạng lấy cho bằng được, cũng không cho là tấm thân nhỏ bé của nàng đi vào sâu trong núi sẽ được bình an vô sự. Nàng là người kiếm đủ sẽ thôi.
Sau khi đựng đầy một giỏ đồ ăn, nàng một tay cầm dao chẻ củi một tay chống nhánh cây xuống núi.
Lúc đến Phương Gia đã là buổi trưa.
Lúc này, các nhà ở trong thôn đã đi ăn bữa trưa. Ông Phương vừa về, hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, ông ấy đã đến khắp các nhà, nhưng chẳng đòi được xu nào. Ông ấy vừa đói vừa lạnh, nản chí ngã lòng.
Ông Phương rất giống ông nội đã qua đời của An Lâm Lang, không phải giống về tướng mạo mà là giống về tính cách trung nghĩa, tốt bụng. Ông nội An trung hậu lễ độ, là một tấm gương sáng của An gia.
Thế nhưng cuộc đời tấm gương sáng ấy lại không dài, ông cụ khó chịu cũng chẳng nói năng gì, đến lúc vào viện đã như ngọn đèn dầu sắp cạn khô, sau đó không bao lâu thì qua đời. Lúc ấy, An Lâm Lang còn mải chạy khắp nơi thi cử, lúc nhận tin đã muộn rồi, không thể gặp ông cụ lần cuối. Chuyện này đã biến thành nỗi đau không thể bôi xóa trong lòng An Lâm Lang. Giờ thấy ông Phương có tính cách giống ông nội y đúc, nàng không thể kìm nổi cơn đau nơi tim mình.
"Về rồi à?" Ông Phương lau khóe mắt, quay ra nói bằng giọng ồm ồm: "Sâu trong núi có chó sói, dưới chân núi đông người, đám chó sói mới không dám xuống. Nhưng đến mùa đông, nói không chừng đám sói đói quá lại chạy ra. Sau này không có ai dẫn thì đừng tùy tiện chạy vào núi nữa."
Nàng cũng không dám đi sâu vào núi, chỉ đi vòng vòng bên ngoài. Nhưng nghe lời dặn của ông Phương thì nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đặt dao chẻ củi về chỗ cũ và gỡ gùi đồ nặng trĩu xuống.
Bên trong gùi có một ổ trứng chim trĩ, nàng cuộn vạt áo trước lên lấy trứng ra, ông Phương thấy vậy thì sửng sốt: "Trứng chim trĩ?"
"Vâng, cũng may, vừa hay bồi bổ cho mẹ."
Cuối cùng ông Phương cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn, bản thân chẳng thu được gì nhưng nha đầu này lại tìm được một ổ trứng: "Tốt, tốt, con đúng là có hiếu..."
Nói rồi, hốc mắt ông cụ lại hoe đỏ.
Trong nhà chỉ có hai người làm lụng được, ông Phương vội nhét hết sủi cảo vào miệng, khập khễnh đi lên xem trong giỏ còn gì không. Sau khi lấy mấy quả trứng chim trĩ ra đặt lên bếp thì chỉ còn lại nấm và măng đông.
Ông Phương thấy một đống vật thể đen thùi lùi thì rất ngạc nhiên: "Thứ này cũng ăn được ư?"
"Được chứ." An Lâm Lang không thể giải thích quá nhiều với ông cụ nên chỉ nói: "Đem nấu canh còn ngon hơn thịt ấy chứ."
An Lâm Lang chỉ bỏ ổ trứng vào trong giỏ chứ không có ý định bắt chim trĩ.
Nàng đặt dao chẻ củi sang một bên, phát hiện ra thứ tốt hơn. An Lâm Lang vội ngồi xuống đào nấm dại. Trong một đám nấm hỗn độn không chỉ có nấm mồi, trong đống cành khô dưới đất còn có không ít nấm cục đen, nấm thái dương, nấm báo mưa... Cũng chẳng hiểu sao chúng lại có thể mọc cùng một chỗ. An Lâm Lang sáng rực mắt, mấy loại nấm này đời sau đem bán thì hời phải biết, nhất là nấm cục đen.
Nàng hì hục đào được gần nửa giỏ, rồi quyết định không đi sâu vào trong núi nữa.
Nói sao thì người đã sống lâu trong thôn dù ngày tuyết rơi cũng không quên lên núi ắt phải có lí do. Không phải tất cả đều không biết gì mà trong núi hẳn phải có thứ gì đó nên họ mới không dám mạo hiểm giữa trời đông.
An Lâm Lang không phải kiểu phải liều mạng lấy cho bằng được, cũng không cho là tấm thân nhỏ bé của nàng đi vào sâu trong núi sẽ được bình an vô sự. Nàng là người kiếm đủ sẽ thôi.
Sau khi đựng đầy một giỏ đồ ăn, nàng một tay cầm dao chẻ củi một tay chống nhánh cây xuống núi.
Lúc đến Phương Gia đã là buổi trưa.
Lúc này, các nhà ở trong thôn đã đi ăn bữa trưa. Ông Phương vừa về, hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, ông ấy đã đến khắp các nhà, nhưng chẳng đòi được xu nào. Ông ấy vừa đói vừa lạnh, nản chí ngã lòng.
Ông Phương rất giống ông nội đã qua đời của An Lâm Lang, không phải giống về tướng mạo mà là giống về tính cách trung nghĩa, tốt bụng. Ông nội An trung hậu lễ độ, là một tấm gương sáng của An gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng cuộc đời tấm gương sáng ấy lại không dài, ông cụ khó chịu cũng chẳng nói năng gì, đến lúc vào viện đã như ngọn đèn dầu sắp cạn khô, sau đó không bao lâu thì qua đời. Lúc ấy, An Lâm Lang còn mải chạy khắp nơi thi cử, lúc nhận tin đã muộn rồi, không thể gặp ông cụ lần cuối. Chuyện này đã biến thành nỗi đau không thể bôi xóa trong lòng An Lâm Lang. Giờ thấy ông Phương có tính cách giống ông nội y đúc, nàng không thể kìm nổi cơn đau nơi tim mình.
"Về rồi à?" Ông Phương lau khóe mắt, quay ra nói bằng giọng ồm ồm: "Sâu trong núi có chó sói, dưới chân núi đông người, đám chó sói mới không dám xuống. Nhưng đến mùa đông, nói không chừng đám sói đói quá lại chạy ra. Sau này không có ai dẫn thì đừng tùy tiện chạy vào núi nữa."
Nàng cũng không dám đi sâu vào núi, chỉ đi vòng vòng bên ngoài. Nhưng nghe lời dặn của ông Phương thì nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đặt dao chẻ củi về chỗ cũ và gỡ gùi đồ nặng trĩu xuống.
Bên trong gùi có một ổ trứng chim trĩ, nàng cuộn vạt áo trước lên lấy trứng ra, ông Phương thấy vậy thì sửng sốt: "Trứng chim trĩ?"
"Vâng, cũng may, vừa hay bồi bổ cho mẹ."
Cuối cùng ông Phương cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn, bản thân chẳng thu được gì nhưng nha đầu này lại tìm được một ổ trứng: "Tốt, tốt, con đúng là có hiếu..."
Nói rồi, hốc mắt ông cụ lại hoe đỏ.
Trong nhà chỉ có hai người làm lụng được, ông Phương vội nhét hết sủi cảo vào miệng, khập khễnh đi lên xem trong giỏ còn gì không. Sau khi lấy mấy quả trứng chim trĩ ra đặt lên bếp thì chỉ còn lại nấm và măng đông.
Ông Phương thấy một đống vật thể đen thùi lùi thì rất ngạc nhiên: "Thứ này cũng ăn được ư?"
"Được chứ." An Lâm Lang không thể giải thích quá nhiều với ông cụ nên chỉ nói: "Đem nấu canh còn ngon hơn thịt ấy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro