[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Cái Thứ Đen Đen...
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạ thay, khí chất khiến người ta an tâm đến lạ toát ra từ sâu bên trong An Lâm Lang khiến người ta không thể không chăm chú nhìn nàng.
Sau khi chặt gà thành từng miếng nhỏ, nàng lại trụng qua nước.
An Lâm Lang cầm lọ sành nấu canh lên, cho gà và nấm cục đen vào, bỏ thêm cái hương liệu gói trong vải vào rồi rót thêm nước nấu canh.
Nấm mối có cách nhiều cách nấu, nhưng An Lâm Lang cho rằng, nấm trường thọ ăn ngon nhất là xé nhỏ đem xào. Nấm xé nhỏ ra, cho hành gừng tỏi vào phi thơm lừng rồi xào với lửa lớn, dù không có thịt thì ăn nấm thôi cũng đủ ngon rồi.
Còn việc xé nấm này thì dĩ nhiên phải giao cho anh công tử nhà nghèo Chu Công Ngọc không biết máu gà là đồ bổ làm. An Lâm Lang ngẫm nghĩ rồi lại xuống bếp bưng máu gà đã sắp đóng bánh ra, cho nó đóng bánh nhanh hơn. Nàng sực nhớ hình như mấy hôm trước đã thấy tỏi núi ở vườn sau, vừa hay có thể làm tiết gà xào tỏi núi.
Người ta vẫn thường hay nói trong nhà có khói lửa mới là nhà, An Lâm Lang bận rộn ở dưới bếp, xua tan bầu không khí sa sút nặng nề trong An gia. Ông Phương thấy trong nhà náo nhiệt hẳn lên, trong lòng cũng thấy khá hơn nhiều.
Ông cụ khập khiễng đi vào trong phòng với bà bạn già. Cả hai thủ thỉ sau cánh cửa đóng kín rất lâu. Chẳng biết cả hai đã bàn tính chuyện gì trong đấy, nếu không phải An Lâm Lang gọi ra ăn cơm thì chắc cả hai vẫn chưa chịu dừng mồm.
Bà Phương nằm liệt giường một ngày rưỡi, cuối cùng cũng được người đỡ xuống giường. Vết thương của bà ấy không vào tận trong xương, chỉ là bệnh đã tích tụ suốt mấy năm qua. Dù mới nằm một ngày một đêm nhưng trông bà Phương như già đi cả chục tuổi. Mái tóc mới đầu còn chải gọn giờ đã rối tung cả lên, bên dưới toàn là tóc bạc. Ông Phương đã bà cụ tập tễnh bước ra, con trai độc đinh hiếm khi thấy cũng đã có mặt.
Còn chưa mở vung ra mà đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Chu Công Ngọc đã ngửi thấy mùi hương ấy từ lúc An Lâm Lang sai hắn đi quạt lửa cho bếp. Không thể phủ nhận món này còn ngon hơn canh gà rất nhiều. Hai vợ chồng Phương gia không hỏi An Lâm Lang lấy đâu ra tiền mua gà. Ông Phương đã kể cho vợ nghe chuyện hôm qua An Lâm Lang đến phủ Vương Viên Ngoại nấu tiệc thay bà cụ rồi. Vốn tưởng nàng nhờ ăn may mới kiếm được chút tiền công, đến tận lúc ngửi thấy mùi thơm nọ mới ngộ ra chắc có lẽ tay nghề của An Lâm Lang cũng đáng gờm thật.
"Nếm thử canh xem." An Lâm Lang múc cho mỗi người một bát canh: "Canh này phải uống khi còn nóng."
Trên bàn có ba món ăn, An Lâm Lang còn hào phóng nấu chút cơm nhưng chẳng ai nói gì nàng. An Lâm Lang dám ăn thì dĩ nhiên là cũng dám kiếm. Mấy người họ bán tín bán nghi húp một ngụm canh nấu từ loại nấm dại đen thui kia. Uống xong, họ đều thấy đúng là ngon nuốt lưỡi thật. Hai vợ chồng già trợn tròn mắt nhìn An Lâm Lang bằng biểu cảm khó tin. Đây không đơn giản chỉ là chuyện nấu ngon đâu!
"Cho thêm ít nấm cục đen vào canh gà." An Lâm Lang cười nói: "Tuy thứ này nom xấu xí thật nhưng lại bổ máu, tư âm dưỡng nhan, là đồ bổ hiếm có khó tìm với người hẵng còn yếu. Mẹ uống nhiều vào, thứ này hiếm lắm."
Ông Phương ngẩng lên từ bát cơm: "Thứ xấu xí này gọi là nấm cục đen à?"
Lạ thay, khí chất khiến người ta an tâm đến lạ toát ra từ sâu bên trong An Lâm Lang khiến người ta không thể không chăm chú nhìn nàng.
Sau khi chặt gà thành từng miếng nhỏ, nàng lại trụng qua nước.
An Lâm Lang cầm lọ sành nấu canh lên, cho gà và nấm cục đen vào, bỏ thêm cái hương liệu gói trong vải vào rồi rót thêm nước nấu canh.
Nấm mối có cách nhiều cách nấu, nhưng An Lâm Lang cho rằng, nấm trường thọ ăn ngon nhất là xé nhỏ đem xào. Nấm xé nhỏ ra, cho hành gừng tỏi vào phi thơm lừng rồi xào với lửa lớn, dù không có thịt thì ăn nấm thôi cũng đủ ngon rồi.
Còn việc xé nấm này thì dĩ nhiên phải giao cho anh công tử nhà nghèo Chu Công Ngọc không biết máu gà là đồ bổ làm. An Lâm Lang ngẫm nghĩ rồi lại xuống bếp bưng máu gà đã sắp đóng bánh ra, cho nó đóng bánh nhanh hơn. Nàng sực nhớ hình như mấy hôm trước đã thấy tỏi núi ở vườn sau, vừa hay có thể làm tiết gà xào tỏi núi.
Người ta vẫn thường hay nói trong nhà có khói lửa mới là nhà, An Lâm Lang bận rộn ở dưới bếp, xua tan bầu không khí sa sút nặng nề trong An gia. Ông Phương thấy trong nhà náo nhiệt hẳn lên, trong lòng cũng thấy khá hơn nhiều.
Ông cụ khập khiễng đi vào trong phòng với bà bạn già. Cả hai thủ thỉ sau cánh cửa đóng kín rất lâu. Chẳng biết cả hai đã bàn tính chuyện gì trong đấy, nếu không phải An Lâm Lang gọi ra ăn cơm thì chắc cả hai vẫn chưa chịu dừng mồm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Phương nằm liệt giường một ngày rưỡi, cuối cùng cũng được người đỡ xuống giường. Vết thương của bà ấy không vào tận trong xương, chỉ là bệnh đã tích tụ suốt mấy năm qua. Dù mới nằm một ngày một đêm nhưng trông bà Phương như già đi cả chục tuổi. Mái tóc mới đầu còn chải gọn giờ đã rối tung cả lên, bên dưới toàn là tóc bạc. Ông Phương đã bà cụ tập tễnh bước ra, con trai độc đinh hiếm khi thấy cũng đã có mặt.
Còn chưa mở vung ra mà đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Chu Công Ngọc đã ngửi thấy mùi hương ấy từ lúc An Lâm Lang sai hắn đi quạt lửa cho bếp. Không thể phủ nhận món này còn ngon hơn canh gà rất nhiều. Hai vợ chồng Phương gia không hỏi An Lâm Lang lấy đâu ra tiền mua gà. Ông Phương đã kể cho vợ nghe chuyện hôm qua An Lâm Lang đến phủ Vương Viên Ngoại nấu tiệc thay bà cụ rồi. Vốn tưởng nàng nhờ ăn may mới kiếm được chút tiền công, đến tận lúc ngửi thấy mùi thơm nọ mới ngộ ra chắc có lẽ tay nghề của An Lâm Lang cũng đáng gờm thật.
"Nếm thử canh xem." An Lâm Lang múc cho mỗi người một bát canh: "Canh này phải uống khi còn nóng."
Trên bàn có ba món ăn, An Lâm Lang còn hào phóng nấu chút cơm nhưng chẳng ai nói gì nàng. An Lâm Lang dám ăn thì dĩ nhiên là cũng dám kiếm. Mấy người họ bán tín bán nghi húp một ngụm canh nấu từ loại nấm dại đen thui kia. Uống xong, họ đều thấy đúng là ngon nuốt lưỡi thật. Hai vợ chồng già trợn tròn mắt nhìn An Lâm Lang bằng biểu cảm khó tin. Đây không đơn giản chỉ là chuyện nấu ngon đâu!
"Cho thêm ít nấm cục đen vào canh gà." An Lâm Lang cười nói: "Tuy thứ này nom xấu xí thật nhưng lại bổ máu, tư âm dưỡng nhan, là đồ bổ hiếm có khó tìm với người hẵng còn yếu. Mẹ uống nhiều vào, thứ này hiếm lắm."
Ông Phương ngẩng lên từ bát cơm: "Thứ xấu xí này gọi là nấm cục đen à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro