[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Nếm Thử (2)
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này căn bếp đã yên tĩnh trở lại. Người giúp việc được mời đến và các đầu bếp ban đầu của Vương gia đứng chen chúc nhau, ai cũng ủ rũ trong im lặng. Sắc mặt của quản còn đen hơn đáy nồi nữa, ánh mắt lão như muốn ăn tươi nuốt sống những người này. Lão vừa rời đi chưa bao lâu mà Phương thẩm người đang nấu yến tiếc đã được đưa đi với khuôn mặt dính đầy máu là sao?
Lão không tin lời giải thích bà Phương tự ngã của mấy người này.
Quản gia cũng ở trong phủ Vương gia mấy chục năm, lão đã nhìn thấy nhiều thủ đoạn trong bóng tối hơn mấy người nhà quê này nhiều. Từ trước đến nay trong phủ rất có quy củ, bọn họ biết mùa đông nếu giếng ẩm ướt thì rất dễ đóng băng. Vì lo sợ có người vô tình dẫm lên nên quản gia đã đặc biệt sắp xếp một nha đầu đến dọn dẹp. Mùa đông năm nay chưa thấy ai ngã, làm sao bà Phương vừa tới lại suýt nữa chết bên miệng giếng được?
Nhìn vẻ tội lỗi của mấy nữ nhân quê mùa, dùng gót chân để suy nghĩ cũng biết là trong tâm có quỷ kế. Đừng nói đến chuyện vì ít tiền mà làm ầm ĩ lên, quan trọng là bà Phương gặp tai nạn thì ai sẽ làm bữa tiệc hôm nay đây. Đã đến giờ này rồi nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn sống, quản gia nghĩ đến việc lát nữa không ra được món, trước mắt như tối đen lại.
"Ta mặc kệ lý do của các ngươi là gì! Nếu hôm nay không nấu được đồ ăn thì đừng ai trong số các ngươi nghĩ tới chuyện lấy được tiền công!”
Quản gia hận tới mức muốn dùng gậy đuổi hết mấy người này ra ngoài nhưng nếu đuổi đi thì không còn ai nấu yến tiệc nữa. Đầu bếp họ Vương khoanh tay đứng sang một bên, làm như không liên quan đến mình. Từ khi biết chủ nhân quyết định thuê đầu bếp bên ngoài nấu bữa tiệc này thì trong lòng lão đã sôi sục lửa giận. Lão cho rằng mình đã làm việc ở Vương gia năm sáu năm rồi, đồ lão nấu cũng không ai có thể nói là không ngon. Sao mà lão không nấu được một bữa tiệc chứ? Bọn họ còn đặc biệt ra ngoài tìm nữ nhân đến nấu nữa, đúng là coi thường nhau mà.
Mặc dù trong lòng lão nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, dù sao lão còn phải làm việc ở Vương gia nữa. Nếu cãi nhau chẳng may mất việc thì tìm đâu ra công việc tốt đây, nhưng giờ phút này thấy bữa tiệc này không làm được, đương nhiên lão vui mừng còn không kịp.
Quản gia trút giận, đầu bếp ai nấy đều im lặng. Mấy nữ nhân vẫn cùng nhau huyên thuyên một chỗ lúc này đều thẹn thùng cúi đầu không dám đối mặt quản gia.
Nhìn thấy bộ dạng của đám người này, quản gia nói không nên lời. Nhưng vào lúc này, quản gia không muốn truy hỏi việc ai đã làm mấy chuyện xấu sau lưng đó. Bà Phương không có quan hệ huyết thống với lão nên lão không có thời gian đi đòi công bằng cho bà ấy. Những gì lão ta quan tâm là công việc của mình. Nếu có gì đó không ổn trong yến tiệc ngày hôm nay thì lão ta cũng có thể bị mất việc.
Trong tình huống hiện tại, hoặc là đưa bà Phương quay lại, hoặc là thuê đầu bếp bên ngoài. Nhưng với cái đầu đầy máu của bà Phương có mang về cũng không làm được gì. Ra ngoài tìm người thì nơi hẻo lánh đến một tửu lầu đàng hoàng cũng không có, tìm đâu ra đầu bếp...
Sau nhiều lần cân nhắc, chỉ còn một cách đó là chọn một người trong số những người còn lại.
Quản gia hít thở sâu một hơi, khí huyết dâng trào, hỏi:
"Trong số các ngươi ai đã từng nấu yến tiệc?"
Lúc này căn bếp đã yên tĩnh trở lại. Người giúp việc được mời đến và các đầu bếp ban đầu của Vương gia đứng chen chúc nhau, ai cũng ủ rũ trong im lặng. Sắc mặt của quản còn đen hơn đáy nồi nữa, ánh mắt lão như muốn ăn tươi nuốt sống những người này. Lão vừa rời đi chưa bao lâu mà Phương thẩm người đang nấu yến tiếc đã được đưa đi với khuôn mặt dính đầy máu là sao?
Lão không tin lời giải thích bà Phương tự ngã của mấy người này.
Quản gia cũng ở trong phủ Vương gia mấy chục năm, lão đã nhìn thấy nhiều thủ đoạn trong bóng tối hơn mấy người nhà quê này nhiều. Từ trước đến nay trong phủ rất có quy củ, bọn họ biết mùa đông nếu giếng ẩm ướt thì rất dễ đóng băng. Vì lo sợ có người vô tình dẫm lên nên quản gia đã đặc biệt sắp xếp một nha đầu đến dọn dẹp. Mùa đông năm nay chưa thấy ai ngã, làm sao bà Phương vừa tới lại suýt nữa chết bên miệng giếng được?
Nhìn vẻ tội lỗi của mấy nữ nhân quê mùa, dùng gót chân để suy nghĩ cũng biết là trong tâm có quỷ kế. Đừng nói đến chuyện vì ít tiền mà làm ầm ĩ lên, quan trọng là bà Phương gặp tai nạn thì ai sẽ làm bữa tiệc hôm nay đây. Đã đến giờ này rồi nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn sống, quản gia nghĩ đến việc lát nữa không ra được món, trước mắt như tối đen lại.
"Ta mặc kệ lý do của các ngươi là gì! Nếu hôm nay không nấu được đồ ăn thì đừng ai trong số các ngươi nghĩ tới chuyện lấy được tiền công!”
Quản gia hận tới mức muốn dùng gậy đuổi hết mấy người này ra ngoài nhưng nếu đuổi đi thì không còn ai nấu yến tiệc nữa. Đầu bếp họ Vương khoanh tay đứng sang một bên, làm như không liên quan đến mình. Từ khi biết chủ nhân quyết định thuê đầu bếp bên ngoài nấu bữa tiệc này thì trong lòng lão đã sôi sục lửa giận. Lão cho rằng mình đã làm việc ở Vương gia năm sáu năm rồi, đồ lão nấu cũng không ai có thể nói là không ngon. Sao mà lão không nấu được một bữa tiệc chứ? Bọn họ còn đặc biệt ra ngoài tìm nữ nhân đến nấu nữa, đúng là coi thường nhau mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù trong lòng lão nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, dù sao lão còn phải làm việc ở Vương gia nữa. Nếu cãi nhau chẳng may mất việc thì tìm đâu ra công việc tốt đây, nhưng giờ phút này thấy bữa tiệc này không làm được, đương nhiên lão vui mừng còn không kịp.
Quản gia trút giận, đầu bếp ai nấy đều im lặng. Mấy nữ nhân vẫn cùng nhau huyên thuyên một chỗ lúc này đều thẹn thùng cúi đầu không dám đối mặt quản gia.
Nhìn thấy bộ dạng của đám người này, quản gia nói không nên lời. Nhưng vào lúc này, quản gia không muốn truy hỏi việc ai đã làm mấy chuyện xấu sau lưng đó. Bà Phương không có quan hệ huyết thống với lão nên lão không có thời gian đi đòi công bằng cho bà ấy. Những gì lão ta quan tâm là công việc của mình. Nếu có gì đó không ổn trong yến tiệc ngày hôm nay thì lão ta cũng có thể bị mất việc.
Trong tình huống hiện tại, hoặc là đưa bà Phương quay lại, hoặc là thuê đầu bếp bên ngoài. Nhưng với cái đầu đầy máu của bà Phương có mang về cũng không làm được gì. Ra ngoài tìm người thì nơi hẻo lánh đến một tửu lầu đàng hoàng cũng không có, tìm đâu ra đầu bếp...
Sau nhiều lần cân nhắc, chỉ còn một cách đó là chọn một người trong số những người còn lại.
Quản gia hít thở sâu một hơi, khí huyết dâng trào, hỏi:
"Trong số các ngươi ai đã từng nấu yến tiệc?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro