[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Nhân Vật Phản D...
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạnh nhân cũng có thể khử mùi sữa dê, khi nấu sữa dê thì cho thêm vài quả. Đợi đến khi đun sôi vớt ra, cơ bản sẽ không ngửi thấy mùi nữa. An Lâm Lang thích uống sữa nên bèn cho thêm một ít cục đường nâu nhỏ vào sữa dê.
Chờ khi mấy chén sữa dê được bưng đến trước mặt cả nhà, Chu Công Ngọc, người hôm qua suýt bị sữa dê làm cho mắc ói cũng thấy ngạc nhiên.
“Sữa dê này...”
“Tốt cho sức khỏe.” An Lâm Lang bưng một chén lên trước, vừa ra khỏi nồi, còn rất nóng. Nàng húp lấy một hơi nho nhỏ, một đường nóng ấm từ cổ họng chạy đến tâm khảm. Tuy rằng nóng nhưng trời lạnh uống thật sự rất hợp: “Sữa dê bổ dưỡng là thứ tốt nhất, mỗi ngày một chén, còn bổ dưỡng hơn ăn trứng gà nữa.”
Người Phương gia đưa mắt nhìn nhau, Chu Công Ngọc bưng lên uống một ngụm trước.
Uống xong một ngụm, mùi sữa thơm đậm đà ngập tràn ở trong miệng. Không hề có chút mùi tanh nồng, còn có vị ngọt mượt mà. Hai mắt Chu Công Ngọc sáng ngời, thực sự không ngờ thứ có mùi khó chịu mà uống vào lại có thể ngon đến thế. Hắn không nói tiếng nào bưng chén lên uống.
Thấy hắn uống, vợ chồng già Phương gia có chút ngạc nhiên. Đừng thấy nhi tử này của họ im lìm, cho cái gì ăn cái đó nhưng thật ra hắn rất bắt bẻ. Bà Phương thỉnh thoảng nấu cơm nước không ngon, mặc dù hắn cũng ăn hết nhưng ăn trông rất khốn khổ. Hắn cứ như vậy chớp mắt uống hơn phân nửa chén, điều này có nghĩa là hắn khá hài lòng với hương vị này. Thế nên hai người cũng tham gia, một ngụm hương sữa thơm ngọt ngào, trong nháy mắt gương mặt cũng giãn ra.
“Thứ này cũng không đắt.” Ngoại trừ có hơi hao đường. Nhưng cả nhà này không ai mập cả, ăn chút đường cũng không có gì đáng ngại: “Từ nay về sau sáng nào cũng phải uống một chén.”
Có đồ ăn ngon thì không ai dại gì từ chối cả. Đương nhiên cả nhà vô cùng đồng ý.
Một thùng sữa dê lớn, nấu thành một nồi ở trên bếp cũng uống không hết. Nhưng thứ này cũng không thể để lâu, An Lâm Lang cân nhắc đến chuyện hay là làm sữa chua. Thật ra làm sữa chua cũng không khó, ban đầu người chăn nuôi phát minh ra sữa chua cũng dùng sữa dê. Để phòng ngừa sữa ở trong không khí quá lâu, bị vi khuẩn ô nhiễm. Thêm men mới làm cho sữa dê trở nên chua ngọt, đó chính là sữa chua thời kỳ đầu.
Muốn làm món này cũng không khó lắm, An Lâm Lang lấy một nồi sữa dê nhỏ ra để làm chuyện khác, vì thế số sữa dê còn lại nàng nấu thành sữa chua cả.
Nàng ở bên này đang suy nghĩ nên sáng tạo điểm tâm làm từ sữa như thế nào cho vừa rẻ vừa ngon. Sau khi thử nhiều lần, nàng phát hiện dường như bánh bao mà thêm chút mùi sữa vào rất được lão phu thê Phương gia yêu thích. Ông Phương là lão đầu chất phác không đợi nóng miệng, nồi vừa nóng, ông cụ đã vô thức ăn bốn năm cái rồi. Bị nương tử nhà mình chỉ trích, ông cụ vô cùng xấu hổ: “Thứ này ngon! Mùi vị thơm còn thấy no nữa!”
An Lâm Lang nhíu chân mày lại, chỉ vào bánh sữa trông tinh tế hơn: “Cái này không ngon sao?”
“Ngon thì ngon.” Ông Phương thành thật: “Món này nhìn là biết đắt tiền, người nghèo ở nông thôn ra phố nhìn thấy cũng không dám đi mua.”
An Lâm Lang 'Ồ' một tiếng, may mà tay nghề của nàng rất tốt, nhưng đến cái chốn như vậy rồi cũng khó mà thể hiện hết năng lực được. Ngay cả bánh bao sữa cũng không dễ bán gì, những món ăn khác của nàng lại càng khó đem ra thị trường hơn.
Hạnh nhân cũng có thể khử mùi sữa dê, khi nấu sữa dê thì cho thêm vài quả. Đợi đến khi đun sôi vớt ra, cơ bản sẽ không ngửi thấy mùi nữa. An Lâm Lang thích uống sữa nên bèn cho thêm một ít cục đường nâu nhỏ vào sữa dê.
Chờ khi mấy chén sữa dê được bưng đến trước mặt cả nhà, Chu Công Ngọc, người hôm qua suýt bị sữa dê làm cho mắc ói cũng thấy ngạc nhiên.
“Sữa dê này...”
“Tốt cho sức khỏe.” An Lâm Lang bưng một chén lên trước, vừa ra khỏi nồi, còn rất nóng. Nàng húp lấy một hơi nho nhỏ, một đường nóng ấm từ cổ họng chạy đến tâm khảm. Tuy rằng nóng nhưng trời lạnh uống thật sự rất hợp: “Sữa dê bổ dưỡng là thứ tốt nhất, mỗi ngày một chén, còn bổ dưỡng hơn ăn trứng gà nữa.”
Người Phương gia đưa mắt nhìn nhau, Chu Công Ngọc bưng lên uống một ngụm trước.
Uống xong một ngụm, mùi sữa thơm đậm đà ngập tràn ở trong miệng. Không hề có chút mùi tanh nồng, còn có vị ngọt mượt mà. Hai mắt Chu Công Ngọc sáng ngời, thực sự không ngờ thứ có mùi khó chịu mà uống vào lại có thể ngon đến thế. Hắn không nói tiếng nào bưng chén lên uống.
Thấy hắn uống, vợ chồng già Phương gia có chút ngạc nhiên. Đừng thấy nhi tử này của họ im lìm, cho cái gì ăn cái đó nhưng thật ra hắn rất bắt bẻ. Bà Phương thỉnh thoảng nấu cơm nước không ngon, mặc dù hắn cũng ăn hết nhưng ăn trông rất khốn khổ. Hắn cứ như vậy chớp mắt uống hơn phân nửa chén, điều này có nghĩa là hắn khá hài lòng với hương vị này. Thế nên hai người cũng tham gia, một ngụm hương sữa thơm ngọt ngào, trong nháy mắt gương mặt cũng giãn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thứ này cũng không đắt.” Ngoại trừ có hơi hao đường. Nhưng cả nhà này không ai mập cả, ăn chút đường cũng không có gì đáng ngại: “Từ nay về sau sáng nào cũng phải uống một chén.”
Có đồ ăn ngon thì không ai dại gì từ chối cả. Đương nhiên cả nhà vô cùng đồng ý.
Một thùng sữa dê lớn, nấu thành một nồi ở trên bếp cũng uống không hết. Nhưng thứ này cũng không thể để lâu, An Lâm Lang cân nhắc đến chuyện hay là làm sữa chua. Thật ra làm sữa chua cũng không khó, ban đầu người chăn nuôi phát minh ra sữa chua cũng dùng sữa dê. Để phòng ngừa sữa ở trong không khí quá lâu, bị vi khuẩn ô nhiễm. Thêm men mới làm cho sữa dê trở nên chua ngọt, đó chính là sữa chua thời kỳ đầu.
Muốn làm món này cũng không khó lắm, An Lâm Lang lấy một nồi sữa dê nhỏ ra để làm chuyện khác, vì thế số sữa dê còn lại nàng nấu thành sữa chua cả.
Nàng ở bên này đang suy nghĩ nên sáng tạo điểm tâm làm từ sữa như thế nào cho vừa rẻ vừa ngon. Sau khi thử nhiều lần, nàng phát hiện dường như bánh bao mà thêm chút mùi sữa vào rất được lão phu thê Phương gia yêu thích. Ông Phương là lão đầu chất phác không đợi nóng miệng, nồi vừa nóng, ông cụ đã vô thức ăn bốn năm cái rồi. Bị nương tử nhà mình chỉ trích, ông cụ vô cùng xấu hổ: “Thứ này ngon! Mùi vị thơm còn thấy no nữa!”
An Lâm Lang nhíu chân mày lại, chỉ vào bánh sữa trông tinh tế hơn: “Cái này không ngon sao?”
“Ngon thì ngon.” Ông Phương thành thật: “Món này nhìn là biết đắt tiền, người nghèo ở nông thôn ra phố nhìn thấy cũng không dám đi mua.”
An Lâm Lang 'Ồ' một tiếng, may mà tay nghề của nàng rất tốt, nhưng đến cái chốn như vậy rồi cũng khó mà thể hiện hết năng lực được. Ngay cả bánh bao sữa cũng không dễ bán gì, những món ăn khác của nàng lại càng khó đem ra thị trường hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro