Đùa Giỡn Lưu Ma...
Tinh Vân
2024-08-15 14:06:46
...........
Tại hiện trường buổi triển lãm xe hơi, một đám con gái đang thảo luận việc gì đấy.
“Kia có phải con nhỏ mà người quản lí cho nhảy dù (1) xuống không?”
(1) Nhảy dù: Từ này trong công ty thường mang nghĩa kiểu "Một người hoàn toàn mới nhận 1 chức vị cao." Bình thường thì nhân viên trong công ty sẽ làm từ chức nhỏ thăng tiến lên chức to, nếu 1 người chưa từng làm việc trong bộ phận / công ty này mà đột nhiên làm quản lý / giám đốc thì sẽ bị gọi là nhảy dù. Trường hợp này cũng có thể là con ông cháu cha nhảy vào, cũng có thể là quản lý cấp cao từ 1 khu vực khác được điều đến, hoặc là 1 nhân tài xuất sắc được tuyển vào. Nó cũng không hoàn toàn mang nghĩa tiêu cực.
“Nhỏ đó chứ ai, cũng không biết hậu đài của cô ta là ai, vốn dĩ mấy vị trí người mẫu xe hơi hôm nay đã hết rồi, kết quả lại có một con nhỏ từ đâu nhảy ra.”
“Ơ, mấy cô không biết cô ta là ai à?” Sau khi Thân Mỹ nhìn thấy Thi Mị, trong mắt liền chứa sự khinh thường, “Tôi biết cô của cô ta, con nhỏ này cũng không phải hạng người tốt lành gì, thường xuyên quyến rũ người đàn ông của người khác, khoảng thời gian trước còn bị ba ruột của cô ta đuổi đi, là do cô ta không biết xấu hổ đấy. Ai ngờ được, cô ta lại còn chạy tới đây.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thân Mỹ nhìn thấy sự tò mò trong mắt mấy cô cái, cô ả liền nhếch cằm lên, “Tôi nói nghe nè, không phải cô ta thích quyến rũ đàn ông sao? Lát nữa để cô ta quyến rũ đủ luôn.”
Trong lời nói dường như là muốn chỉnh Thi Mị.
Thi Mị không thèm để ý những người mẫu xe hơi kia thảo luận thế nào về mình, cô cũng không hợp với họ, chỉ nói mấy câu với một nữ sinh có tính tình hợp với mình.
Khi Thân Mỹ đi đến, trên mặt của cô ả là nụ cười không có ý tốt: “Thì ra là em Thi Mị đấy sao, đúng là đã lâu không gặp, lần trước nghe cô của em nói, em bị ba em đuổi đi sao?”
Thân Mỹ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thi Mị, trong lòng cô ả có một loại đố kị tim gan cồn cào hết cả lên, chỉ muốn cào nát khuôn mặt này, để xem cô còn quyến rũ đàn ông thế nào.
“Xin lỗi, cho hỏi cô là?”
Thi Mị liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt rất là bỡ ngỡ, trong lòng Thân Mỹ lập tức bốc lửa lớn, cô gái mình vẫn luôn ghen ghét lại không nhớ rõ mình, khiến cô ả có một loại cảm giác mình đang là con hề.
“Tôi là ai hả? Tôi là mẹ cô!”
Cùng với việc người nhập tiệc càng lúc càng nhiều, trong đó còn có một vài nhân vật lớn cô từng gặp, khóe môi cô ả nhếch lên dụng ý xấu, bỗng nhiên đẩy Thi Mị một cái, Thi Mị lảo đảo vài bước, bị cô ả đẩy đến trung tâm buổi lễ, lập tức hấp dẫn ánh mắt của một vài người.
Thân Mỹ chỉ chờ cô sẽ bị mất mặt trước tất cả mọi người, tốt nhất là khiến mấy tên đàn ông già chát nhìn thấy nơi phía dưới của cô luôn đi, biết đây là người phụ nữ chỉ dựa vào sắc đẹp để lên cơn nứng thôi.
Nhưng mà, kết quả lại nằm ngoài dự kiến của cô ả.
“Đây là bạn gái của ai vậy?”
“Không biết nữa, nhưng đẹp thật đấy.”
……
Thi Mị cũng không bối rối xấu mặt như trong tưởng tượng của Thân Mỹ, cô dẫm lên đôi giày cao gót dưới chân, thong thả đi đến phía trước, dáng người thướt tha, rất dễ dàng trở thành trung tâm của nơi đây, Thân Mỹ vốn còn định xem kịch vui, nay vẻ mặt đã bắt đầu khó coi.
Cô gái làm lơ ánh mắt lạnh nhạt, thèm thuồng và ghen ghét ở hiện trường, cô chậm rãi đi qua đám người, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh. Không có người phụ nữ nào dám làm chủ được màu đỏ một cách dễ dàng, trừ phi cô đủ xinh đẹp, da cũng đủ trắng.
Rất nhanh, tiết mục cuối cùng đã lên.
Cố Lệnh Thâm mặc tây trang, trên túi áo được gấp một chiếc khăn màu trắng sữa đẹp mắt, để lộ ra sự nho nhã và thành thục của người đàn ông như cũ.
Phía sau anh, là một người đàn ông có đôi mắt đào hoa đi theo.
Thi Mị đã điều tra qua, biết người đàn ông có cặp mắt đào hoa này tên là Lục Ly, là công tử của nhà họ Lục, có quan hệ rất tốt với Cố Lệnh Thâm.
Không biết có phải anh đã thấy được màn mới nãy rồi không, ánh mắt nhìn cô, xa xăm lại bình tĩnh, vẫn sâu thẳm như cũ.
Trái tim Thi Mị liền run lên.
“Cố tổng, đã lâu không gặp.” Người đàn ông trung niên mặc vest đã lên đón, đưa điếu thuốc cho anh, “Lần trước Cố tổng có nói thấy hứng thú với công trường của tôi, Lý mỗ đã muốn thảo luận về dự án này với ngài.”
“À, thì ra là Lý tổng.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng đi tới, giành nắm lấy bàn tay của người đàn ông trung niên trước: “Sao hôm nay Lý tổng lại rảnh rỗi tới đây, còn mang theo nhiều người mẫu đẹp như vậy.”
“Không phải là vì Cố tổng của chúng ta đấy sao, đương nhiên là còn có Lục thiếu công tử ngài nữa, không bằng bây giờ hai vị đi qua kia trò chuyện với tôi đi, tôi đã bảo người đưa tới rượu đỏ hảo hạng, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, thế nào?” Khuôn mặt người đàn ông trung niên đầy ý cười, nịnh hót hì hì hai tiếng.
“Nếu có nhìn trúng ai thì cứ đưa đi, nhất thiết đừng khách sáo với Lý mỗ.”
“Nếu Lý tổng đã nhiệt tình như vậy thì tôi và Cố tổng đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.” Lục Ly vỗ vai Cố Lệnh Thâm, chớp cặp mắt đào hoa quyến rũ.
“Lão Cố, dáng người của em gái kia cũng thật nóng bỏng, nếu cậu thấy gai mắt thì cho tôi đi.”
Rất nhiều cô gái ở đây đều là người mẫu xe hơi, nhưng chỉ cần xinh đẹp, Lục Ly sẽ không từ chối.
Cố Lệnh Thâm cúi đầu hút hai hớp thuốc, nhìn theo ánh mắt của Lục Ly, vốn còn đang nhỏ giọng nói gì đó với Lý tổng, thì giọng nói bỗng nhiên im bặt, ánh mắt dừng trên bóng dáng nhỏ bé màu đỏ kia.
Điếu thuốc trên tay Cố Lệnh Thâm vẫn còn đang cháy, người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thay đổi càng thêm sâu lắng, như là đang thưởng thức, lại như không phải.
“Sao vậy, cậu quen biết em gái này hả? Mới nãy tớ đã có cảm giác ánh mắt cậu nhìn cô gái đó sai sai.”
Lục Ly là nhân tinh, anh chú ý tới phản ứng của Lệnh Thâm, dường như đã hiểu ra gì đó.
“Bạn tốt của m m.”
Lục Ly ồ một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối ra: “Vậy thật đúng lúc, giữa trưa có thể cùng nhau ăn bữa cơm, tớ đi hỏi m m đã, lâu rồi con bé này không tới tìm tớ.”
Cố Lệnh Thâm chẳng ừ hử gì cả.
“Vị tiểu thư này, cho hỏi tên cô là gì vậy.”
Tại hiện trường buổi triển lãm xe hơi, một đám con gái đang thảo luận việc gì đấy.
“Kia có phải con nhỏ mà người quản lí cho nhảy dù (1) xuống không?”
(1) Nhảy dù: Từ này trong công ty thường mang nghĩa kiểu "Một người hoàn toàn mới nhận 1 chức vị cao." Bình thường thì nhân viên trong công ty sẽ làm từ chức nhỏ thăng tiến lên chức to, nếu 1 người chưa từng làm việc trong bộ phận / công ty này mà đột nhiên làm quản lý / giám đốc thì sẽ bị gọi là nhảy dù. Trường hợp này cũng có thể là con ông cháu cha nhảy vào, cũng có thể là quản lý cấp cao từ 1 khu vực khác được điều đến, hoặc là 1 nhân tài xuất sắc được tuyển vào. Nó cũng không hoàn toàn mang nghĩa tiêu cực.
“Nhỏ đó chứ ai, cũng không biết hậu đài của cô ta là ai, vốn dĩ mấy vị trí người mẫu xe hơi hôm nay đã hết rồi, kết quả lại có một con nhỏ từ đâu nhảy ra.”
“Ơ, mấy cô không biết cô ta là ai à?” Sau khi Thân Mỹ nhìn thấy Thi Mị, trong mắt liền chứa sự khinh thường, “Tôi biết cô của cô ta, con nhỏ này cũng không phải hạng người tốt lành gì, thường xuyên quyến rũ người đàn ông của người khác, khoảng thời gian trước còn bị ba ruột của cô ta đuổi đi, là do cô ta không biết xấu hổ đấy. Ai ngờ được, cô ta lại còn chạy tới đây.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thân Mỹ nhìn thấy sự tò mò trong mắt mấy cô cái, cô ả liền nhếch cằm lên, “Tôi nói nghe nè, không phải cô ta thích quyến rũ đàn ông sao? Lát nữa để cô ta quyến rũ đủ luôn.”
Trong lời nói dường như là muốn chỉnh Thi Mị.
Thi Mị không thèm để ý những người mẫu xe hơi kia thảo luận thế nào về mình, cô cũng không hợp với họ, chỉ nói mấy câu với một nữ sinh có tính tình hợp với mình.
Khi Thân Mỹ đi đến, trên mặt của cô ả là nụ cười không có ý tốt: “Thì ra là em Thi Mị đấy sao, đúng là đã lâu không gặp, lần trước nghe cô của em nói, em bị ba em đuổi đi sao?”
Thân Mỹ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thi Mị, trong lòng cô ả có một loại đố kị tim gan cồn cào hết cả lên, chỉ muốn cào nát khuôn mặt này, để xem cô còn quyến rũ đàn ông thế nào.
“Xin lỗi, cho hỏi cô là?”
Thi Mị liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt rất là bỡ ngỡ, trong lòng Thân Mỹ lập tức bốc lửa lớn, cô gái mình vẫn luôn ghen ghét lại không nhớ rõ mình, khiến cô ả có một loại cảm giác mình đang là con hề.
“Tôi là ai hả? Tôi là mẹ cô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng với việc người nhập tiệc càng lúc càng nhiều, trong đó còn có một vài nhân vật lớn cô từng gặp, khóe môi cô ả nhếch lên dụng ý xấu, bỗng nhiên đẩy Thi Mị một cái, Thi Mị lảo đảo vài bước, bị cô ả đẩy đến trung tâm buổi lễ, lập tức hấp dẫn ánh mắt của một vài người.
Thân Mỹ chỉ chờ cô sẽ bị mất mặt trước tất cả mọi người, tốt nhất là khiến mấy tên đàn ông già chát nhìn thấy nơi phía dưới của cô luôn đi, biết đây là người phụ nữ chỉ dựa vào sắc đẹp để lên cơn nứng thôi.
Nhưng mà, kết quả lại nằm ngoài dự kiến của cô ả.
“Đây là bạn gái của ai vậy?”
“Không biết nữa, nhưng đẹp thật đấy.”
……
Thi Mị cũng không bối rối xấu mặt như trong tưởng tượng của Thân Mỹ, cô dẫm lên đôi giày cao gót dưới chân, thong thả đi đến phía trước, dáng người thướt tha, rất dễ dàng trở thành trung tâm của nơi đây, Thân Mỹ vốn còn định xem kịch vui, nay vẻ mặt đã bắt đầu khó coi.
Cô gái làm lơ ánh mắt lạnh nhạt, thèm thuồng và ghen ghét ở hiện trường, cô chậm rãi đi qua đám người, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh. Không có người phụ nữ nào dám làm chủ được màu đỏ một cách dễ dàng, trừ phi cô đủ xinh đẹp, da cũng đủ trắng.
Rất nhanh, tiết mục cuối cùng đã lên.
Cố Lệnh Thâm mặc tây trang, trên túi áo được gấp một chiếc khăn màu trắng sữa đẹp mắt, để lộ ra sự nho nhã và thành thục của người đàn ông như cũ.
Phía sau anh, là một người đàn ông có đôi mắt đào hoa đi theo.
Thi Mị đã điều tra qua, biết người đàn ông có cặp mắt đào hoa này tên là Lục Ly, là công tử của nhà họ Lục, có quan hệ rất tốt với Cố Lệnh Thâm.
Không biết có phải anh đã thấy được màn mới nãy rồi không, ánh mắt nhìn cô, xa xăm lại bình tĩnh, vẫn sâu thẳm như cũ.
Trái tim Thi Mị liền run lên.
“Cố tổng, đã lâu không gặp.” Người đàn ông trung niên mặc vest đã lên đón, đưa điếu thuốc cho anh, “Lần trước Cố tổng có nói thấy hứng thú với công trường của tôi, Lý mỗ đã muốn thảo luận về dự án này với ngài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À, thì ra là Lý tổng.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng đi tới, giành nắm lấy bàn tay của người đàn ông trung niên trước: “Sao hôm nay Lý tổng lại rảnh rỗi tới đây, còn mang theo nhiều người mẫu đẹp như vậy.”
“Không phải là vì Cố tổng của chúng ta đấy sao, đương nhiên là còn có Lục thiếu công tử ngài nữa, không bằng bây giờ hai vị đi qua kia trò chuyện với tôi đi, tôi đã bảo người đưa tới rượu đỏ hảo hạng, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, thế nào?” Khuôn mặt người đàn ông trung niên đầy ý cười, nịnh hót hì hì hai tiếng.
“Nếu có nhìn trúng ai thì cứ đưa đi, nhất thiết đừng khách sáo với Lý mỗ.”
“Nếu Lý tổng đã nhiệt tình như vậy thì tôi và Cố tổng đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.” Lục Ly vỗ vai Cố Lệnh Thâm, chớp cặp mắt đào hoa quyến rũ.
“Lão Cố, dáng người của em gái kia cũng thật nóng bỏng, nếu cậu thấy gai mắt thì cho tôi đi.”
Rất nhiều cô gái ở đây đều là người mẫu xe hơi, nhưng chỉ cần xinh đẹp, Lục Ly sẽ không từ chối.
Cố Lệnh Thâm cúi đầu hút hai hớp thuốc, nhìn theo ánh mắt của Lục Ly, vốn còn đang nhỏ giọng nói gì đó với Lý tổng, thì giọng nói bỗng nhiên im bặt, ánh mắt dừng trên bóng dáng nhỏ bé màu đỏ kia.
Điếu thuốc trên tay Cố Lệnh Thâm vẫn còn đang cháy, người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thay đổi càng thêm sâu lắng, như là đang thưởng thức, lại như không phải.
“Sao vậy, cậu quen biết em gái này hả? Mới nãy tớ đã có cảm giác ánh mắt cậu nhìn cô gái đó sai sai.”
Lục Ly là nhân tinh, anh chú ý tới phản ứng của Lệnh Thâm, dường như đã hiểu ra gì đó.
“Bạn tốt của m m.”
Lục Ly ồ một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối ra: “Vậy thật đúng lúc, giữa trưa có thể cùng nhau ăn bữa cơm, tớ đi hỏi m m đã, lâu rồi con bé này không tới tìm tớ.”
Cố Lệnh Thâm chẳng ừ hử gì cả.
“Vị tiểu thư này, cho hỏi tên cô là gì vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro