Lén Ăn Vụng
Tinh Vân
2024-08-15 14:06:46
Thi Mị đương nhiên không quan trọng vấn đề trinh tiết, chỉ là những người đàn ông có thân phận địa vị đó thích chơi mấy em gái trinh non tơ nhất.
"Vâng, tôi sẽ qua ngay."
Giọng Thi Mị rất bình tĩnh, căn nhà cô và mẹ con Lâm Mẫn Trạch ở quả thật vừa nhỏ vừa nguy hiểm, hơn nữa còn bất tiện.
Cô phải có nhà.
Thi Mị chưa từng nghĩ cô cũng sẽ có được căn nhà thuộc về mình, kể từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn luôn núp ở nơi nhỏ bé này, dù có lẽ phải dọn đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng xem như có chỗ ở lại.
Thi Mị tới nơi hẹn trước với người môi giới, rồi ký thoả thuận liên quan tới căn nhà.
Một ngày sau, cô và mẹ con Lâm Mẫn Trạch dọn vào, trong nhà có đầy đủ mọi thứ, rất to, giường cũng vừa mềm vừa thơm. Chỉ là khi ngủ, cơ thể và ký ức dường như đều có dấu vết người đàn ông kia để lại.
Thi Mị nhận căn nhà, Cố Lệnh Thâm cũng không liên lạc lại với cô, cô đợi rất lâu nhưng không có một cuộc điện thoại nào.
Như thể bọn họ thật sự chỉ giao dịch với nhau, cô cho anh một đêm vui sướng thể xác, còn anh cho cô những thứ về mặt vật chất.
Cô chua xót nằm ở đầu giường, trong lòng đã sớm đoán được có thể kết quả sẽ như vậy, người đàn ông tuyệt tình này, tuyệt đối không phải nói suông.
Sự thật tàn khốc phơi bày trước mặt cô, Thi Mị vẫn xót xa không nhịn nổi.
Từ lúc bắt đầu là thăm dò, chờ đợi, đến cuối cùng vẫn công dã tràng.
Trên thực tế, anh không làm gì sai cả, từ đầu tới cuối toàn là mình cô tình nguyện, thậm chí tính kế và quyến rũ bằng mọi cách.
Thi Mị nhớ lại bao cao su cô nhét vào quần áo Hướng Thiến, ở trên còn có dịch thể của cô và Cố Lệnh Thâm, trái lại cô có hơi tò mò phản ứng của cô ta. Chẳng qua từ trước đến nay Hướng Thiến giỏi nhất là nhẫn nhịn, dù có đoán được bọn họ làm gì ở trước giường, cô ta cũng sẽ không dễ dàng đâm thủng.
Cuộc sống trôi qua yên ả như nước, một tháng sau, lâu đến nỗi hình như bọn họ đã sắp quên chuyện nào đó, Thi Mị ứng tuyển chức thư kí cho tổng giám đốc. Nói là thư ký thật ra là thực tập sinh, cuối tuần có rảnh thì hỗ trợ giúp đỡ một chút.
"Tiểu Mị, vậy là mỗi ngày tớ có thể gặp cậu rồi." Cố Cửu m đi vào văn phòng tổng giám đốc nhìn xem, Thi Mị cười với cô ấy một cái, "Tớ cũng không thể bên cậu mỗi ngày, còn phải giúp làm việc nữa."
Cố Cửu m thè lưỡi: "Đúng rồi Tiểu Mị, đêm nay đi đánh golf không? Chú tớ dẫn thím ba ra ngoài giải sầu, một tháng vừa qua cơ thể thím ba tớ đã gần như hồi phục tốt, gần đây rất bám chú tớ."
"Không được, tối nay tớ phải đi làm rồi."
"Vậy sao, thế khi nào rảnh thì ra ngoài chơi nhé."
Thi Mị gật đầu, cầm tài liệu cần photo ra ngoài với Cố Cửu m.
Năm giờ chiều, Thi Mị đi làm thêm ở sân golf nhóm người giàu thường hay tới, cô mặc đồng phục nhặt bóng, nhặt bóng giúp nhóm người giàu.
Bảy giờ tối, Cố Lệnh Thâm đưa vợ tới. Bọn họ vừa đến nơi, tự nhiên được muôn người chú ý, nghênh đón ánh mắt của mọi người, người ở đây trên cơ bản đều đến chào hỏi.
"Khí sắc của bà Cố không tệ." Có người trong đám đó khen ngợi.
"Cảm ơn."
Hướng Thiến hiển nhiên rất tao nhã, nhưng có lẽ cách quá xa, Thi Mị không thấy rõ vẻ mặt của Cố Lệnh Thâm.
Thi Mị đội mũ, trang điểm rất dày, khoé môi cong lên, cô bây giờ khác một trời một vực với lúc bình thường, ắt hẳn tới mẹ ruột cô cũng chưa chắc nhận ra cô.
"Tiểu Thi, em lại đây."
Ông chủ trò chuyện với Cố Lệnh Thâm một lát, bỗng vẫy tay gọi Thi Mị: "Ông chủ Cố đến, qua đánh bóng với ngài ấy đi."
Thi Mị có dáng người đẹp nhất sân bóng này, cũng là cô bé xinh đẹp nhỏ nhất đám, ông chủ hiển nhiên muốn đưa người tốt nhất ra, không thể khiến người ta mất hứng.
Thi Mị ôm thùng bóng, đi ra từ trong đám người.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều sửng sốt một chút.
Cố Lệnh Thâm nhìn cô, ngón tay cầm thuốc lá tạm dừng, yết hầu lên xuống, đôi mắt đen sẫm đối diện với Thi Mị, giây phút ấy, tựa như có thứ gì đó khác lạ truyền đạt trong mắt cả hai.
------
"Vâng, tôi sẽ qua ngay."
Giọng Thi Mị rất bình tĩnh, căn nhà cô và mẹ con Lâm Mẫn Trạch ở quả thật vừa nhỏ vừa nguy hiểm, hơn nữa còn bất tiện.
Cô phải có nhà.
Thi Mị chưa từng nghĩ cô cũng sẽ có được căn nhà thuộc về mình, kể từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn luôn núp ở nơi nhỏ bé này, dù có lẽ phải dọn đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng xem như có chỗ ở lại.
Thi Mị tới nơi hẹn trước với người môi giới, rồi ký thoả thuận liên quan tới căn nhà.
Một ngày sau, cô và mẹ con Lâm Mẫn Trạch dọn vào, trong nhà có đầy đủ mọi thứ, rất to, giường cũng vừa mềm vừa thơm. Chỉ là khi ngủ, cơ thể và ký ức dường như đều có dấu vết người đàn ông kia để lại.
Thi Mị nhận căn nhà, Cố Lệnh Thâm cũng không liên lạc lại với cô, cô đợi rất lâu nhưng không có một cuộc điện thoại nào.
Như thể bọn họ thật sự chỉ giao dịch với nhau, cô cho anh một đêm vui sướng thể xác, còn anh cho cô những thứ về mặt vật chất.
Cô chua xót nằm ở đầu giường, trong lòng đã sớm đoán được có thể kết quả sẽ như vậy, người đàn ông tuyệt tình này, tuyệt đối không phải nói suông.
Sự thật tàn khốc phơi bày trước mặt cô, Thi Mị vẫn xót xa không nhịn nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lúc bắt đầu là thăm dò, chờ đợi, đến cuối cùng vẫn công dã tràng.
Trên thực tế, anh không làm gì sai cả, từ đầu tới cuối toàn là mình cô tình nguyện, thậm chí tính kế và quyến rũ bằng mọi cách.
Thi Mị nhớ lại bao cao su cô nhét vào quần áo Hướng Thiến, ở trên còn có dịch thể của cô và Cố Lệnh Thâm, trái lại cô có hơi tò mò phản ứng của cô ta. Chẳng qua từ trước đến nay Hướng Thiến giỏi nhất là nhẫn nhịn, dù có đoán được bọn họ làm gì ở trước giường, cô ta cũng sẽ không dễ dàng đâm thủng.
Cuộc sống trôi qua yên ả như nước, một tháng sau, lâu đến nỗi hình như bọn họ đã sắp quên chuyện nào đó, Thi Mị ứng tuyển chức thư kí cho tổng giám đốc. Nói là thư ký thật ra là thực tập sinh, cuối tuần có rảnh thì hỗ trợ giúp đỡ một chút.
"Tiểu Mị, vậy là mỗi ngày tớ có thể gặp cậu rồi." Cố Cửu m đi vào văn phòng tổng giám đốc nhìn xem, Thi Mị cười với cô ấy một cái, "Tớ cũng không thể bên cậu mỗi ngày, còn phải giúp làm việc nữa."
Cố Cửu m thè lưỡi: "Đúng rồi Tiểu Mị, đêm nay đi đánh golf không? Chú tớ dẫn thím ba ra ngoài giải sầu, một tháng vừa qua cơ thể thím ba tớ đã gần như hồi phục tốt, gần đây rất bám chú tớ."
"Không được, tối nay tớ phải đi làm rồi."
"Vậy sao, thế khi nào rảnh thì ra ngoài chơi nhé."
Thi Mị gật đầu, cầm tài liệu cần photo ra ngoài với Cố Cửu m.
Năm giờ chiều, Thi Mị đi làm thêm ở sân golf nhóm người giàu thường hay tới, cô mặc đồng phục nhặt bóng, nhặt bóng giúp nhóm người giàu.
Bảy giờ tối, Cố Lệnh Thâm đưa vợ tới. Bọn họ vừa đến nơi, tự nhiên được muôn người chú ý, nghênh đón ánh mắt của mọi người, người ở đây trên cơ bản đều đến chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khí sắc của bà Cố không tệ." Có người trong đám đó khen ngợi.
"Cảm ơn."
Hướng Thiến hiển nhiên rất tao nhã, nhưng có lẽ cách quá xa, Thi Mị không thấy rõ vẻ mặt của Cố Lệnh Thâm.
Thi Mị đội mũ, trang điểm rất dày, khoé môi cong lên, cô bây giờ khác một trời một vực với lúc bình thường, ắt hẳn tới mẹ ruột cô cũng chưa chắc nhận ra cô.
"Tiểu Thi, em lại đây."
Ông chủ trò chuyện với Cố Lệnh Thâm một lát, bỗng vẫy tay gọi Thi Mị: "Ông chủ Cố đến, qua đánh bóng với ngài ấy đi."
Thi Mị có dáng người đẹp nhất sân bóng này, cũng là cô bé xinh đẹp nhỏ nhất đám, ông chủ hiển nhiên muốn đưa người tốt nhất ra, không thể khiến người ta mất hứng.
Thi Mị ôm thùng bóng, đi ra từ trong đám người.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều sửng sốt một chút.
Cố Lệnh Thâm nhìn cô, ngón tay cầm thuốc lá tạm dừng, yết hầu lên xuống, đôi mắt đen sẫm đối diện với Thi Mị, giây phút ấy, tựa như có thứ gì đó khác lạ truyền đạt trong mắt cả hai.
------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro