Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
Chương 17
W Tòng Tinh
2024-07-21 17:14:51
58.
Kim Chu ngẩng đầu nhìn Giang Quỳnh Trúc đang lạnh lùng trừng hắn ở phía đối diện.
Giang Quỳnh Trúc nói: "Nhìn ta làm gì? Nếu ta hạ độc ngươi thì đã dùng loại không màu không mùi rồi, làm sao ngươi phát hiện ra được?"
Người như Giang Quỳnh Trúc xưa nay chưa bao giờ nói láo.
Thế là Kim công tử quay sang nhìn Mẫn Chậm.
Mẫn Chậm tức tối trừng hắn một cái rồi quay đầu hỏi Giang Quỳnh Trúc: "Loại độc không màu không mùi bao nhiêu tiền?"
59.
Ta âm thầm ghi nhớ mọi lời của bọn hắn.
Người viết thoại bản dưới núi nói nếu có thể cung cấp cho nàng tin tức liên quan đến Mẫn Chậm, Đường Phiếm và Kim công tử thì nàng sẽ tặng hai xâu mứt quả.
Lúc trước ta tưởng tiên sinh bỏ rơi mình nên mới định theo Kim công tử đến kinh thành.
Nhưng giờ tiên sinh đã trở lại, ta vẫn nên làm trợ thủ cho y thôi, làm việc vặt vừa không khổ cực vừa không cần lo lắng tính mạng, so với kinh thành tốt hơn nhiều.
Ta từng gặp mẹ Kim công tử mấy lần.
Bà đến núi Thanh Lộc thăm Kim công tử, lúc nói chuyện rất hung dữ, trong mấy ngày ở đó đã sai ta làm đủ thứ việc, chẳng biết có phải vì thấy ta chướng mắt không nữa.
Nếu đến phủ Kim công tử thì chẳng phải mỗi ngày đều bị bà nhắm vào sao?
Vì vậy ta vẫn từ chối lời mời của Kim công tử.
Hắn không hề ép buộc, chắc cũng chẳng thật lòng muốn dẫn ta về.
Mẫn Chậm nói có việc đi tìm Đường Phiếm nên giữa đường chúng ta mỗi người đi một ngả.
Ta ngồi sau xe bò chống cằm hỏi tiên sinh đang đánh xe: "Tiên sinh, sao chúng ta không đi xe ngựa về?"
Y mặc trường sam trắng như tuyết, rõ ràng có thể làm công tử văn nhã đầy tiên khí nhưng lại cứ nhất định keo kiệt cầm roi đánh xe bò.
Tiên sinh thản nhiên nói: "Xe bò ổn định, ít gặp tai nạn."
Ta nói: "Núi Thanh Lộc thật sự nghèo vậy sao?"
Tiên sinh nói: "Đừng ham an nhàn hưởng thụ, gian nan vất vả một chút thì sau này mới dễ sống."
...... Ta phục rồi.
Chẳng phải y chê xe ngựa đắt hơn xe bò sao?
Ta nằm dưới ánh nắng chói chang, lấy khổ làm vui nghĩ thầm ít ra nằm trên xe bò lót rơm này vẫn rất thoải mái.
60.
Kim phủ.
Kim phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép véo tai Kim Chu nói: "Sao bà đây lại sinh ra đứa con vô dụng như ngươi chứ! Ở trên núi Thanh Lộc tận ba tháng mà vẫn không thể làm A Hòa thích ngươi!"
Kim Chu nói: "Nương, chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được."
Kim phu nhân trừng mắt: "Đệt! Bà đây đã bảo ngươi trói người đem về cơ mà! Lằng nhà lằng nhằng không chịu nói, A Hòa lại là đầu gỗ, nếu ngươi không nói rõ ràng thì chỉ sợ y mãi cũng không biết tâm ý của ngươi đâu."
Mắng xong bà lại uống một hớp nước, càng thấy tức hơn, "Ngươi cũng không thể đánh đồng với Mẫn Chậm được, tên kia nói năng thô bỉ, lại hay phá hoại chuyện làm ăn nhà ta, thật uổng cho một gương mặt đẹp."
Kim Chu:......Thật ra nương nói năng thô bỉ cũng không ít đâu.
Hắn nghĩ ngợi một hồi, không kể cho Kim phu nhân về chuyện hôm đó của mình và A Hòa mà chỉ nói: "Vị trí của Giang Quỳnh Trúc trong lòng y khá nặng, con sẽ đợi thêm một thời gian, đợi thiên tử thăng tước Hầu cho con thì con sẽ đem kiệu lớn tám người khiêng cưới y vào cửa."
Kim Chu ngẩng đầu nhìn Giang Quỳnh Trúc đang lạnh lùng trừng hắn ở phía đối diện.
Giang Quỳnh Trúc nói: "Nhìn ta làm gì? Nếu ta hạ độc ngươi thì đã dùng loại không màu không mùi rồi, làm sao ngươi phát hiện ra được?"
Người như Giang Quỳnh Trúc xưa nay chưa bao giờ nói láo.
Thế là Kim công tử quay sang nhìn Mẫn Chậm.
Mẫn Chậm tức tối trừng hắn một cái rồi quay đầu hỏi Giang Quỳnh Trúc: "Loại độc không màu không mùi bao nhiêu tiền?"
59.
Ta âm thầm ghi nhớ mọi lời của bọn hắn.
Người viết thoại bản dưới núi nói nếu có thể cung cấp cho nàng tin tức liên quan đến Mẫn Chậm, Đường Phiếm và Kim công tử thì nàng sẽ tặng hai xâu mứt quả.
Lúc trước ta tưởng tiên sinh bỏ rơi mình nên mới định theo Kim công tử đến kinh thành.
Nhưng giờ tiên sinh đã trở lại, ta vẫn nên làm trợ thủ cho y thôi, làm việc vặt vừa không khổ cực vừa không cần lo lắng tính mạng, so với kinh thành tốt hơn nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta từng gặp mẹ Kim công tử mấy lần.
Bà đến núi Thanh Lộc thăm Kim công tử, lúc nói chuyện rất hung dữ, trong mấy ngày ở đó đã sai ta làm đủ thứ việc, chẳng biết có phải vì thấy ta chướng mắt không nữa.
Nếu đến phủ Kim công tử thì chẳng phải mỗi ngày đều bị bà nhắm vào sao?
Vì vậy ta vẫn từ chối lời mời của Kim công tử.
Hắn không hề ép buộc, chắc cũng chẳng thật lòng muốn dẫn ta về.
Mẫn Chậm nói có việc đi tìm Đường Phiếm nên giữa đường chúng ta mỗi người đi một ngả.
Ta ngồi sau xe bò chống cằm hỏi tiên sinh đang đánh xe: "Tiên sinh, sao chúng ta không đi xe ngựa về?"
Y mặc trường sam trắng như tuyết, rõ ràng có thể làm công tử văn nhã đầy tiên khí nhưng lại cứ nhất định keo kiệt cầm roi đánh xe bò.
Tiên sinh thản nhiên nói: "Xe bò ổn định, ít gặp tai nạn."
Ta nói: "Núi Thanh Lộc thật sự nghèo vậy sao?"
Tiên sinh nói: "Đừng ham an nhàn hưởng thụ, gian nan vất vả một chút thì sau này mới dễ sống."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...... Ta phục rồi.
Chẳng phải y chê xe ngựa đắt hơn xe bò sao?
Ta nằm dưới ánh nắng chói chang, lấy khổ làm vui nghĩ thầm ít ra nằm trên xe bò lót rơm này vẫn rất thoải mái.
60.
Kim phủ.
Kim phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép véo tai Kim Chu nói: "Sao bà đây lại sinh ra đứa con vô dụng như ngươi chứ! Ở trên núi Thanh Lộc tận ba tháng mà vẫn không thể làm A Hòa thích ngươi!"
Kim Chu nói: "Nương, chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được."
Kim phu nhân trừng mắt: "Đệt! Bà đây đã bảo ngươi trói người đem về cơ mà! Lằng nhà lằng nhằng không chịu nói, A Hòa lại là đầu gỗ, nếu ngươi không nói rõ ràng thì chỉ sợ y mãi cũng không biết tâm ý của ngươi đâu."
Mắng xong bà lại uống một hớp nước, càng thấy tức hơn, "Ngươi cũng không thể đánh đồng với Mẫn Chậm được, tên kia nói năng thô bỉ, lại hay phá hoại chuyện làm ăn nhà ta, thật uổng cho một gương mặt đẹp."
Kim Chu:......Thật ra nương nói năng thô bỉ cũng không ít đâu.
Hắn nghĩ ngợi một hồi, không kể cho Kim phu nhân về chuyện hôm đó của mình và A Hòa mà chỉ nói: "Vị trí của Giang Quỳnh Trúc trong lòng y khá nặng, con sẽ đợi thêm một thời gian, đợi thiên tử thăng tước Hầu cho con thì con sẽ đem kiệu lớn tám người khiêng cưới y vào cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro