Làm Quản Gia Ở Truyện Hào Môn, Tui Livestream Hít Drama Được Cưng Chiều
Chương 25
2024-09-06 12:13:21
Mặc dù sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lúc này, gương mặt ấy lại toát lên vẻ oan ức, kìm nén và phẫn nộ khôn tả, khiến cho ngũ quan xinh đẹp cũng trở nên méo mó.
Tuy Bồ Nghiên vẫn đứng im, nhưng trong lòng đã như muốn vỡ vụn: Nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Lê Vũ lúc này, rõ ràng là tâm trạng đang rất tồi tệ!
Cậu chỉ là một người làm công ăn lương, không muốn trở thành nơi trút giận đâu!!
"Nhìn cậu còn trẻ như vậy, chắc chưa đến hai mươi tuổi nhỉ." Lê Vũ lạnh lùng đánh giá Bồ Nghiên.
Đây đã là người thứ hai hỏi tuổi cậu trong ngày hôm nay, Bồ Nghiên tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Vâng, cháu mười tám tuổi."
Lê Vũ cười khẩy một tiếng, nói: "Tuổi này sao không lo học hành? Chắc chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở thôi nhỉ."
Phản ứng hoàn toàn khác biệt với Lâm Tri Mặc đã chứng minh Lê Vũ đến đây không có ý tốt, Bồ Nghiên không dám hé răng, chỉ có thể cúi đầu mặc cho hắn chế giễu.
Lê Vũ thấp hơn Bồ Nghiên một chút, càng nhìn càng thấy không đúng--
Trước đây hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao quản gia trong những gia đình giàu có khác đều là những ông lão hoặc là những người đàn ông trung niên, còn nhà họ Cố lại để một người trẻ tuổi như vậy làm quản gia. Nhưng hắn cũng chưa từng nhìn kỹ Bồ Nghiên trông như thế nào, chỉ nghe Cố Khánh Thu nói, Bồ Nghiên là đứa trẻ được phu nhân Cố gia nhặt về nuôi.
Nhưng hôm nay nhìn kỹ, Lê Vũ mới phát hiện ra người quản gia này thật sự rất đẹp.
Không phải là vẻ đẹp phi giới tính, mà là nét thanh tú chỉ có ở thiếu niên, đôi mắt nai đen láy trong veo, sống mũi cao thẳng nhưng lại nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng như thoa son, khuôn mặt thon gọn, cùng với giọng nói trong trẻo, vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp...
Trông chẳng giống một người quản gia chút nào!
Trong lòng Lê Vũ vang lên hồi chuông cảnh báo, bắt đầu hoài nghi sự lạnh nhạt của Cố Khánh Thu đối với mình có phải là vì đã thay lòng đổi dạ hay không!
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ lởn vởn trong đầu Lê Vũ: Trước đây, làm sao Cố Khánh Thu có thể vì một người làm mà bỏ rơi hắn ở trung tâm thương mại chứ!
Dù sao Lê Vũ cũng là bạn trai của Cố Khánh Thu, còn Bồ Nghiên chỉ là người làm công ăn lương cho nhà họ Cố mà thôi!
"Khuyên cậu nên biết điều một chút." Lê Vũ đột nhiên nổi giận, bắt đầu mỉa mai như súng liên thanh, "Đừng tưởng mình có chút nhan sắc là có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng."
Bồ Nghiên: ?
Anh ta đang nói cái gì vậy?
Thấy Bồ Nghiên nhìn mình với vẻ khó hiểu, Lê Vũ càng thêm tức giận.
Tối nay khi trở về nhà họ Cố, hắn đã đặc biệt tắm rửa chải chuốt, mặc bộ váy ngủ ren màu trắng còn gợi cảm hơn trăm lần so với bộ đồ mặc hôm đi gặp Cố Tranh, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng tắm mỏng tang.
Lê Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bước ra khỏi phòng tắm để Cố Khánh Thu nhìn thấy trang phục của mình rồi bùng phát thú tính, sau đó hai người thuận thế mây mưa suốt đêm, như vậy là có thể làm lành rồi.
Lê Vũ rất tự tin vào thân thể và kỹ năng giường chiếu của mình.
Thế nhưng đợi đến khi Lê Vũ tắm rửa xong đi ra, Cố Khánh Thu lại không có trong phòng! Hắn đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng người đến lại là Bồ Nghiên! Hơn nữa theo như lời Bồ Nghiên nói, e rằng cả đêm nay Cố Khánh Thu cũng sẽ không về!
Điều này sao có thể khiến Lê Vũ không tức giận cho được.
Còn nhỏ tuổi không lo học hành cho tốt, chỉ biết học mấy thứ d dụ dỗ đàn ông, Lê Vũ trừng mắt nhìn Bồ Nghiên, "Tôi cảnh cáo cậu đừng có đánh chủ ý lên người Khánh Thu, nếu không tôi nhất định sẽ sa thải cậu!"
Lời cảnh cáo rõ ràng này vừa thốt ra, Bồ Nghiên với chỉ số thông minh không cao lắm cuối cùng cũng hiểu được ý của Lê Vũ.
Bồ Nghiên: ??? Đại ca, anh tưởng ai cũng giống anh thích gạ gẫm đàn ông sao?! Anh có bị sao không vậy!?
"Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy." Bồ Nghiên thở hổn hển, tức giận đến mức muốn phát điên nhưng lại không dám mắng Lê Vũ, "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình mà thôi."
"Tốt nhất là như vậy, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu ở riêng với Khánh Thu nữa." Ánh mắt Lê Vũ rất lạnh lùng.
Bồ Nghiên nghiến răng, bước ra khỏi phòng.
Nhưng cơn giận dữ vẫn chưa tan, tiếp theo đó là nỗi sợ hãi muốn bóp nghẹt cậu.
Theo như cốt truyện tiếp theo, Lê Vũ sẽ trở thành phu nhân của Cố gia, nếu Lê Vũ một mực khăng khăng nói cậu muốn quyến rũ cậu chủ nhà họ Cố và nhất quyết muốn sa thải cậu, thì Cố Tranh nhất định sẽ đồng ý!
Ban đầu cậu cứ nghĩ mình đã tránh được việc báo cáo với Cố Khánh Thu, không nhúng tay vào mớ hỗn độn của nhà họ Cố nữa, thì có thể tiếp tục làm quản gia, không phải lặp lại kết cục chết thảm của quản gia trong nguyên tác nữa.
Tuy Bồ Nghiên vẫn đứng im, nhưng trong lòng đã như muốn vỡ vụn: Nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Lê Vũ lúc này, rõ ràng là tâm trạng đang rất tồi tệ!
Cậu chỉ là một người làm công ăn lương, không muốn trở thành nơi trút giận đâu!!
"Nhìn cậu còn trẻ như vậy, chắc chưa đến hai mươi tuổi nhỉ." Lê Vũ lạnh lùng đánh giá Bồ Nghiên.
Đây đã là người thứ hai hỏi tuổi cậu trong ngày hôm nay, Bồ Nghiên tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Vâng, cháu mười tám tuổi."
Lê Vũ cười khẩy một tiếng, nói: "Tuổi này sao không lo học hành? Chắc chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở thôi nhỉ."
Phản ứng hoàn toàn khác biệt với Lâm Tri Mặc đã chứng minh Lê Vũ đến đây không có ý tốt, Bồ Nghiên không dám hé răng, chỉ có thể cúi đầu mặc cho hắn chế giễu.
Lê Vũ thấp hơn Bồ Nghiên một chút, càng nhìn càng thấy không đúng--
Trước đây hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao quản gia trong những gia đình giàu có khác đều là những ông lão hoặc là những người đàn ông trung niên, còn nhà họ Cố lại để một người trẻ tuổi như vậy làm quản gia. Nhưng hắn cũng chưa từng nhìn kỹ Bồ Nghiên trông như thế nào, chỉ nghe Cố Khánh Thu nói, Bồ Nghiên là đứa trẻ được phu nhân Cố gia nhặt về nuôi.
Nhưng hôm nay nhìn kỹ, Lê Vũ mới phát hiện ra người quản gia này thật sự rất đẹp.
Không phải là vẻ đẹp phi giới tính, mà là nét thanh tú chỉ có ở thiếu niên, đôi mắt nai đen láy trong veo, sống mũi cao thẳng nhưng lại nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng như thoa son, khuôn mặt thon gọn, cùng với giọng nói trong trẻo, vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trông chẳng giống một người quản gia chút nào!
Trong lòng Lê Vũ vang lên hồi chuông cảnh báo, bắt đầu hoài nghi sự lạnh nhạt của Cố Khánh Thu đối với mình có phải là vì đã thay lòng đổi dạ hay không!
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ lởn vởn trong đầu Lê Vũ: Trước đây, làm sao Cố Khánh Thu có thể vì một người làm mà bỏ rơi hắn ở trung tâm thương mại chứ!
Dù sao Lê Vũ cũng là bạn trai của Cố Khánh Thu, còn Bồ Nghiên chỉ là người làm công ăn lương cho nhà họ Cố mà thôi!
"Khuyên cậu nên biết điều một chút." Lê Vũ đột nhiên nổi giận, bắt đầu mỉa mai như súng liên thanh, "Đừng tưởng mình có chút nhan sắc là có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng."
Bồ Nghiên: ?
Anh ta đang nói cái gì vậy?
Thấy Bồ Nghiên nhìn mình với vẻ khó hiểu, Lê Vũ càng thêm tức giận.
Tối nay khi trở về nhà họ Cố, hắn đã đặc biệt tắm rửa chải chuốt, mặc bộ váy ngủ ren màu trắng còn gợi cảm hơn trăm lần so với bộ đồ mặc hôm đi gặp Cố Tranh, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng tắm mỏng tang.
Lê Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bước ra khỏi phòng tắm để Cố Khánh Thu nhìn thấy trang phục của mình rồi bùng phát thú tính, sau đó hai người thuận thế mây mưa suốt đêm, như vậy là có thể làm lành rồi.
Lê Vũ rất tự tin vào thân thể và kỹ năng giường chiếu của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng đợi đến khi Lê Vũ tắm rửa xong đi ra, Cố Khánh Thu lại không có trong phòng! Hắn đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng người đến lại là Bồ Nghiên! Hơn nữa theo như lời Bồ Nghiên nói, e rằng cả đêm nay Cố Khánh Thu cũng sẽ không về!
Điều này sao có thể khiến Lê Vũ không tức giận cho được.
Còn nhỏ tuổi không lo học hành cho tốt, chỉ biết học mấy thứ d dụ dỗ đàn ông, Lê Vũ trừng mắt nhìn Bồ Nghiên, "Tôi cảnh cáo cậu đừng có đánh chủ ý lên người Khánh Thu, nếu không tôi nhất định sẽ sa thải cậu!"
Lời cảnh cáo rõ ràng này vừa thốt ra, Bồ Nghiên với chỉ số thông minh không cao lắm cuối cùng cũng hiểu được ý của Lê Vũ.
Bồ Nghiên: ??? Đại ca, anh tưởng ai cũng giống anh thích gạ gẫm đàn ông sao?! Anh có bị sao không vậy!?
"Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy." Bồ Nghiên thở hổn hển, tức giận đến mức muốn phát điên nhưng lại không dám mắng Lê Vũ, "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình mà thôi."
"Tốt nhất là như vậy, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu ở riêng với Khánh Thu nữa." Ánh mắt Lê Vũ rất lạnh lùng.
Bồ Nghiên nghiến răng, bước ra khỏi phòng.
Nhưng cơn giận dữ vẫn chưa tan, tiếp theo đó là nỗi sợ hãi muốn bóp nghẹt cậu.
Theo như cốt truyện tiếp theo, Lê Vũ sẽ trở thành phu nhân của Cố gia, nếu Lê Vũ một mực khăng khăng nói cậu muốn quyến rũ cậu chủ nhà họ Cố và nhất quyết muốn sa thải cậu, thì Cố Tranh nhất định sẽ đồng ý!
Ban đầu cậu cứ nghĩ mình đã tránh được việc báo cáo với Cố Khánh Thu, không nhúng tay vào mớ hỗn độn của nhà họ Cố nữa, thì có thể tiếp tục làm quản gia, không phải lặp lại kết cục chết thảm của quản gia trong nguyên tác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro