Làm Quản Gia Ở Truyện Hào Môn, Tui Livestream Hít Drama Được Cưng Chiều
Chương 34
2024-09-06 12:13:21
Cậu ta có rất nhiều uất ức muốn trút ra, nhưng cậu ta không dám nói bất kỳ lời khó nghe nào trước mặt Cố Minh An nữa, chỉ đành phẫn uất ngậm miệng, hàm răng cắn chặt môi đến trắng bệch.
Với chiều cao 1m90 của Cố Minh An thì không nhìn ra được gì, nhưng Bồ Nghiên đứng bên cạnh lại nhìn rõ ràng--
Bàn tay giấu trong tay áo của Cố Tuyết Đình siết chặt, đến cả da cũng đỏ ửng lên một cách bất thường.
Cố Tuyết Đình nhất định sẽ ghi hận, vậy chuyện đó... sắp xảy ra rồi sao?
Trong tiểu thuyết "Tra nam giả thiếu gia thành vạn người mê", tiểu thiếu gia đỏng đảnh Cố Tuyết Đình vì cảm thấy nhà họ Cố thiên vị Lâm Tri Mặc, nên đã cố tình giở trò hãm hại Lâm Tri Mặc.
Hơn nữa không chỉ là muốn làm, cậu ta còn thật sự làm như vậy.
Trong quá trình ghi hình tập đầu tiên của chương trình "Hoa Bách Hợp và Thiếu Niên", tổ chương trình đã âm thầm sử dụng phương thức phát sóng trực tiếp để ghi hình, mục đích là muốn quay được những màn drama bất ngờ giữa các khách mời để tạo chủ đề.
Cố Tuyết Đình tình cờ biết được tin này, nên cố ý trước buổi livestream đã nhục mạ cha mẹ nuôi của Lâm Tri Mặc, khiến Lâm Tri Mặc tức giận.
Sau đó, khi bắt đầu ghi hình, Cố Tuyết Đình cố tình để Lâm Tri Mặc, người bị dị ứng xoài, ăn món chè xoài do mình làm, khiến Lâm Tri Mặc lạnh lùng và nói những lời không lễ phép với Cố Tuyết Đình. Kết quả là tất cả những điều này đều được phát sóng trực tiếp, khiến Lâm Tri Mặc bị fan của Cố Tuyết Đình tấn công trên mạng, cuối cùng suy sụp và rút lui khỏi giới giải trí.
Bồ Nghiên tưởng tượng ra một tiểu thiếu gia đỏng đảnh nhưng thật thà, tốt bụng, tuy kiêu ngạo nhưng cũng trọng nghĩa khí, dám làm dám chịu.
Chứ không phải là một kẻ nham hiểm, độc ác, muốn làm gì thì làm như thế này...
Lâm Tri Mặc bình tĩnh nhìn Cố Minh An trách mắng Cố Tuyết Đình, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn: Trở về nhà họ Cố, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị mọi người lạnh nhạt. Nhưng không ngờ, không chỉ có anh trai thứ hai đối xử tốt với cậu, mà ngay cả anh cả cũng là người biết lẽ phải như vậy.
Tuy Lâm Tri Mặc là người thanh tao, nhưng lúc này cũng khó kìm nén được niềm vui trong lòng.
Đột nhiên, một ánh mắt nhìn về phía cậu, Lâm Tri Mặc quay đầu lại, phát hiện ra người quản gia có vẻ ngoài đáng yêu nhưng luôn ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
... Lâm Tri Mặc nheo mắt.
Ngơ ngác, quả thật rất đáng yêu.
Sau khi màn kịch trong phòng Lâm Tri Mặc kết thúc, Bồ Nghiên tiếp tục trở về phòng Cố Khánh Thu giúp anh thu dọn hành lý.
"Quản gia Bồ, thật ra... cậu tên thật là gì?" Cố Khánh Thu đột nhiên hỏi.
Bồ Nghiên có chút cạn lời, nhớ lại tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều gọi mình là "quản gia", "quản gia", nhiều nhất là thêm chữ "quản gia Bồ", trong lòng nghĩ đây là kiểu thiết lập nhân vật phụ không xứng có tên đầy đủ sao!
Bồ Nghiên cài vali lại, trả lời: "Tôi tên là Bồ Nghiên, Bồ Công Anh, Nghiên Mực."
Cố Khánh Thu có chút mất tự nhiên sờ sờ gáy: "Ồ, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Nghiên nhé."
Bồ Nghiên: ?
Cậu không khỏi nhớ tới sự nghi ngờ của Lê Vũ trước đây.
Điều đáng sợ hơn là câu nói tiếp theo của Cố Khánh Thu: "Này, cái này tặng cậu, cứ... cảm thấy rất hợp với cậu, nên mua."
Người đàn ông cao lớn trước mắt Bồ Nghiên xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc vòng tay bằng bạc, đỉnh vòng tay đính vài viên đá sapphire, lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Bồ Nghiên: ???
Không phải chứ, sao lại tặng quà rồi? Không phải chứ, biểu cảm của anh lúc này sao giống y như chàng trai mới lớn lần đầu đối diện với người trong lòng vậy?
Chàng trai trẻ hoảng sợ, trơ mắt nhìn Cố Khánh Thu từng bước tiến về phía mình, đặt chiếc vòng tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay cậu.
Có lẽ Cố Khánh Thu cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Bồ Nghiên, bèn giải thích: "Cậu nhỏ hơn tôi bốn tuổi, cứ gọi cậu là quản gia mãi cũng kỳ, vì quản gia khác trong nhà chúng tôi đều đã hơn năm mươi tuổi rồi."
"Ừm." Bồ Nghiên đáp, cuộn ngón tay lại, nắm lấy chiếc vòng tay.
Hóa ra không phải muốn thân thiết với cậu mới gọi tên cậu, vậy thì...
"Nhưng mà vòng tay này đúng là tôi muốn tặng cậu, cổ tay cậu trống trơn quá, không đẹp." Cố Khánh Thu không hiểu sao mặt lại nóng bừng, bèn không dám quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ của mình, "Không có gì nữa, cậu về đi."
Bồ Nghiên: ?????
"Nhị thiếu gia, tôi không thể nhận thứ quý giá như vậy..." Bồ Nghiên lắc đầu.
Chẳng lẽ thật sự như Lê Vũ nói, Cố Khánh Thu thật sự có ý gì đó với cậu sao!
Cố Khánh Thu phát ra giọng điệu của kẻ lắm tiền nhiều của: "Cậu cứ cầm lấy đi, nhìn tôi giống thiếu mấy đồng này lắm sao?"
"... Vâng." Bồ Nghiên nắm chặt vòng tay, nhỏ giọng đáp.
-
11 giờ đêm, Cố Khánh Thu ngồi trong phòng chờ VIP ở sân bay chờ chuyến bay của mình.
Sau khi nhận được thông báo livestream bắt đầu, Cố Khánh Thu tiện tay bấm vào, kết quả vừa vào đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của quản gia nhà mình: "Mọi người ơi, thật sự không phải tự luyến đâu, tôi cảm thấy ông chủ hình như thích tôi rồi, phải làm sao đây?"
Với chiều cao 1m90 của Cố Minh An thì không nhìn ra được gì, nhưng Bồ Nghiên đứng bên cạnh lại nhìn rõ ràng--
Bàn tay giấu trong tay áo của Cố Tuyết Đình siết chặt, đến cả da cũng đỏ ửng lên một cách bất thường.
Cố Tuyết Đình nhất định sẽ ghi hận, vậy chuyện đó... sắp xảy ra rồi sao?
Trong tiểu thuyết "Tra nam giả thiếu gia thành vạn người mê", tiểu thiếu gia đỏng đảnh Cố Tuyết Đình vì cảm thấy nhà họ Cố thiên vị Lâm Tri Mặc, nên đã cố tình giở trò hãm hại Lâm Tri Mặc.
Hơn nữa không chỉ là muốn làm, cậu ta còn thật sự làm như vậy.
Trong quá trình ghi hình tập đầu tiên của chương trình "Hoa Bách Hợp và Thiếu Niên", tổ chương trình đã âm thầm sử dụng phương thức phát sóng trực tiếp để ghi hình, mục đích là muốn quay được những màn drama bất ngờ giữa các khách mời để tạo chủ đề.
Cố Tuyết Đình tình cờ biết được tin này, nên cố ý trước buổi livestream đã nhục mạ cha mẹ nuôi của Lâm Tri Mặc, khiến Lâm Tri Mặc tức giận.
Sau đó, khi bắt đầu ghi hình, Cố Tuyết Đình cố tình để Lâm Tri Mặc, người bị dị ứng xoài, ăn món chè xoài do mình làm, khiến Lâm Tri Mặc lạnh lùng và nói những lời không lễ phép với Cố Tuyết Đình. Kết quả là tất cả những điều này đều được phát sóng trực tiếp, khiến Lâm Tri Mặc bị fan của Cố Tuyết Đình tấn công trên mạng, cuối cùng suy sụp và rút lui khỏi giới giải trí.
Bồ Nghiên tưởng tượng ra một tiểu thiếu gia đỏng đảnh nhưng thật thà, tốt bụng, tuy kiêu ngạo nhưng cũng trọng nghĩa khí, dám làm dám chịu.
Chứ không phải là một kẻ nham hiểm, độc ác, muốn làm gì thì làm như thế này...
Lâm Tri Mặc bình tĩnh nhìn Cố Minh An trách mắng Cố Tuyết Đình, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn: Trở về nhà họ Cố, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị mọi người lạnh nhạt. Nhưng không ngờ, không chỉ có anh trai thứ hai đối xử tốt với cậu, mà ngay cả anh cả cũng là người biết lẽ phải như vậy.
Tuy Lâm Tri Mặc là người thanh tao, nhưng lúc này cũng khó kìm nén được niềm vui trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, một ánh mắt nhìn về phía cậu, Lâm Tri Mặc quay đầu lại, phát hiện ra người quản gia có vẻ ngoài đáng yêu nhưng luôn ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
... Lâm Tri Mặc nheo mắt.
Ngơ ngác, quả thật rất đáng yêu.
Sau khi màn kịch trong phòng Lâm Tri Mặc kết thúc, Bồ Nghiên tiếp tục trở về phòng Cố Khánh Thu giúp anh thu dọn hành lý.
"Quản gia Bồ, thật ra... cậu tên thật là gì?" Cố Khánh Thu đột nhiên hỏi.
Bồ Nghiên có chút cạn lời, nhớ lại tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều gọi mình là "quản gia", "quản gia", nhiều nhất là thêm chữ "quản gia Bồ", trong lòng nghĩ đây là kiểu thiết lập nhân vật phụ không xứng có tên đầy đủ sao!
Bồ Nghiên cài vali lại, trả lời: "Tôi tên là Bồ Nghiên, Bồ Công Anh, Nghiên Mực."
Cố Khánh Thu có chút mất tự nhiên sờ sờ gáy: "Ồ, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Nghiên nhé."
Bồ Nghiên: ?
Cậu không khỏi nhớ tới sự nghi ngờ của Lê Vũ trước đây.
Điều đáng sợ hơn là câu nói tiếp theo của Cố Khánh Thu: "Này, cái này tặng cậu, cứ... cảm thấy rất hợp với cậu, nên mua."
Người đàn ông cao lớn trước mắt Bồ Nghiên xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc vòng tay bằng bạc, đỉnh vòng tay đính vài viên đá sapphire, lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Bồ Nghiên: ???
Không phải chứ, sao lại tặng quà rồi? Không phải chứ, biểu cảm của anh lúc này sao giống y như chàng trai mới lớn lần đầu đối diện với người trong lòng vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng trai trẻ hoảng sợ, trơ mắt nhìn Cố Khánh Thu từng bước tiến về phía mình, đặt chiếc vòng tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay cậu.
Có lẽ Cố Khánh Thu cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Bồ Nghiên, bèn giải thích: "Cậu nhỏ hơn tôi bốn tuổi, cứ gọi cậu là quản gia mãi cũng kỳ, vì quản gia khác trong nhà chúng tôi đều đã hơn năm mươi tuổi rồi."
"Ừm." Bồ Nghiên đáp, cuộn ngón tay lại, nắm lấy chiếc vòng tay.
Hóa ra không phải muốn thân thiết với cậu mới gọi tên cậu, vậy thì...
"Nhưng mà vòng tay này đúng là tôi muốn tặng cậu, cổ tay cậu trống trơn quá, không đẹp." Cố Khánh Thu không hiểu sao mặt lại nóng bừng, bèn không dám quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ của mình, "Không có gì nữa, cậu về đi."
Bồ Nghiên: ?????
"Nhị thiếu gia, tôi không thể nhận thứ quý giá như vậy..." Bồ Nghiên lắc đầu.
Chẳng lẽ thật sự như Lê Vũ nói, Cố Khánh Thu thật sự có ý gì đó với cậu sao!
Cố Khánh Thu phát ra giọng điệu của kẻ lắm tiền nhiều của: "Cậu cứ cầm lấy đi, nhìn tôi giống thiếu mấy đồng này lắm sao?"
"... Vâng." Bồ Nghiên nắm chặt vòng tay, nhỏ giọng đáp.
-
11 giờ đêm, Cố Khánh Thu ngồi trong phòng chờ VIP ở sân bay chờ chuyến bay của mình.
Sau khi nhận được thông báo livestream bắt đầu, Cố Khánh Thu tiện tay bấm vào, kết quả vừa vào đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của quản gia nhà mình: "Mọi người ơi, thật sự không phải tự luyến đâu, tôi cảm thấy ông chủ hình như thích tôi rồi, phải làm sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro