[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Bán Thịt
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
"Nha Đản, lần sau còn có lợn rừng nữa thì kêu thúc!" Sau đó ông ấy vui vẻ đi về.
"Này..." Kiều Đại Nha nhìn tiền trong tay, sững sờ tại chỗ!
Nhị Nha đóng cửa sân lại và nói gì đó với đại tỷ!
"Đại tỷ, đừng đứng ngây người đó nữa! Mau dọn dẹp đi, ta đói quá!"
"Được được!" Kiều Đại Nha đáp ứng!
"Nha Đản!" Lưu thị thậm chí còn không thèm nhìn số tiền trên bàn! Ngược lại, bà nhìn chằm chằm vào Nha Đản với ánh mắt như hổ rình mồi!
"Sao vậy? Nương!" Kiều Thất Nguyệt cười đùa hỏi.
“Con, con...” Lưu thị tức giận đến suýt bật cười: "Không phải là nương đã nói với con sao? Đừng vào núi, đừng vào sâu trong núi, sao con không nghe lời? ? Nếu có chuyện gì xảy ra, con bảo ta làm sao mà sống tiếp đây... Ôi trời... Con muốn làm lão nương tức chết phải không!" Lưu thị nhìn vẻ mặt thờ ơ của tiểu khuê nữ , cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc!
Kiều Thất Nguyệt "..."
Hai tỷ muội đang bận rộn trong bếp đều ngầm liếc nhìn vào phòng, chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc trước mắt!
Nhị Nha và Tam Nha đang nấu ăn!
Đại Nha đang xách nước chà sân trước!
Kiều Thất Nguyệt đứng bất động, nhìn thẳng vào Lưu thị!
"Con......"
"Khóc đi, khóc cho đủ luôn đi. Nương vẫn cứ muốn sống như thế này mãi sao, ăn bữa đói bữa no, nương chịu được nhưng con không chịu được! Nhưng mà nếu như vậy làm nương vui thì cũng không phải là không được, chỉ cần chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được." Kiều Thất Nguyệt không cười mà lạnh lùng nói: "Nương nhìn xem mấy ngày nay nhà chúng ta sống như thế nào!
Trước đây nương không quan tâm thì bây giờ nương cũng không cần quan tâm nữa!" Trong ký ức của nguyên chủ, chỉ có ba tỷ muội tồn tại, còn về phần cha nương, bọn họ căn bản không quan tâm đến nguyên chủ, chỉ có sự chán ghét vô cùng!
Lưu thị "..."
Kiều Thất Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Lưu thị, cất mấy đồng tiền trên bàn rồi đi vào bếp!
Lưu thị: "..."
"Đại tỷ, tỷ cầm đi!" Kiều Thất Nguyệt đưa tất cả tiền cho Kiều Đại Nha!
“Nha Đản, muội nói chuyện với nương như vậy là không tốt đâu.” Vừa rồi nàng nói chuyện với nương khá lớn tiếng cho nên, mọi người trong sân và trong bếp đều có thể nghe rõ!
Kiều Đại Nha không muốn tiểu muội bị mang tiếng là bất hiếu!
"Đại tỷ! Những lời ta nói không phải là sự thật sao? Ta có thể sống được đến ngày hôm nay phải không là nhờ đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ nuôi dưỡng sao? Sinh mà không dưỡng thì có thể gọi là cha nương à? Không sinh được nhi tử thì có thể trách ai? Trách ta? Trách ta đoạt à?" Kiều Thất Nguyệt nói chuyện không khách khí chút nào, thậm chí còn nói rất ác độc!
"Này..." Kiều Đại Nha nhìn tiền trong tay, sững sờ tại chỗ!
Nhị Nha đóng cửa sân lại và nói gì đó với đại tỷ!
"Đại tỷ, đừng đứng ngây người đó nữa! Mau dọn dẹp đi, ta đói quá!"
"Được được!" Kiều Đại Nha đáp ứng!
"Nha Đản!" Lưu thị thậm chí còn không thèm nhìn số tiền trên bàn! Ngược lại, bà nhìn chằm chằm vào Nha Đản với ánh mắt như hổ rình mồi!
"Sao vậy? Nương!" Kiều Thất Nguyệt cười đùa hỏi.
“Con, con...” Lưu thị tức giận đến suýt bật cười: "Không phải là nương đã nói với con sao? Đừng vào núi, đừng vào sâu trong núi, sao con không nghe lời? ? Nếu có chuyện gì xảy ra, con bảo ta làm sao mà sống tiếp đây... Ôi trời... Con muốn làm lão nương tức chết phải không!" Lưu thị nhìn vẻ mặt thờ ơ của tiểu khuê nữ , cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc!
Kiều Thất Nguyệt "..."
Hai tỷ muội đang bận rộn trong bếp đều ngầm liếc nhìn vào phòng, chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc trước mắt!
Nhị Nha và Tam Nha đang nấu ăn!
Đại Nha đang xách nước chà sân trước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Thất Nguyệt đứng bất động, nhìn thẳng vào Lưu thị!
"Con......"
"Khóc đi, khóc cho đủ luôn đi. Nương vẫn cứ muốn sống như thế này mãi sao, ăn bữa đói bữa no, nương chịu được nhưng con không chịu được! Nhưng mà nếu như vậy làm nương vui thì cũng không phải là không được, chỉ cần chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được." Kiều Thất Nguyệt không cười mà lạnh lùng nói: "Nương nhìn xem mấy ngày nay nhà chúng ta sống như thế nào!
Trước đây nương không quan tâm thì bây giờ nương cũng không cần quan tâm nữa!" Trong ký ức của nguyên chủ, chỉ có ba tỷ muội tồn tại, còn về phần cha nương, bọn họ căn bản không quan tâm đến nguyên chủ, chỉ có sự chán ghét vô cùng!
Lưu thị "..."
Kiều Thất Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Lưu thị, cất mấy đồng tiền trên bàn rồi đi vào bếp!
Lưu thị: "..."
"Đại tỷ, tỷ cầm đi!" Kiều Thất Nguyệt đưa tất cả tiền cho Kiều Đại Nha!
“Nha Đản, muội nói chuyện với nương như vậy là không tốt đâu.” Vừa rồi nàng nói chuyện với nương khá lớn tiếng cho nên, mọi người trong sân và trong bếp đều có thể nghe rõ!
Kiều Đại Nha không muốn tiểu muội bị mang tiếng là bất hiếu!
"Đại tỷ! Những lời ta nói không phải là sự thật sao? Ta có thể sống được đến ngày hôm nay phải không là nhờ đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ nuôi dưỡng sao? Sinh mà không dưỡng thì có thể gọi là cha nương à? Không sinh được nhi tử thì có thể trách ai? Trách ta? Trách ta đoạt à?" Kiều Thất Nguyệt nói chuyện không khách khí chút nào, thậm chí còn nói rất ác độc!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro