[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Bóc Lá Sung
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
Nguyên chủ từ nhỏ đã không được cha nương quan tâm, tính tình ngông cuồng là do không có người dạy dỗ, bây giờ lại hối hận! Có ích lợi gì? Nguyên chủ đã không thể quay lại!
Vết thương đã lành nhưng vết sẹo vẫn còn đó, đây là dấu vết mãi mãi không thể xóa hết được.
"Đại tỷ, tỷ đi mở cửa đi! Cha đứng ngoài cửa cũng lâu rồi!"
Kiều Đại Nha ngơ ngác nhưng vẫn đi mở cửa!
"Cha!"
Cha Kiều vào nhà với vẻ mặt buồn bã, cúi đầu đi một mạch vào phòng!
"Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, nhanh nấu cơm đi! Ta đói bụng rồi!" Kiều Thất Nguyệt cười nói.
"Được rồi!" Mặc dù ba tỷ muội không quá đồng ý với những lời nói đại nghịch bất đạo của tiểu muội, nhưng đây đều là sự thật, bọn họ không có cách nào phản bác!
Thậm chí có lúc bọn họ còn cảm thấy những gì mà tiểu muội nói chẳng có gì sai cả!
Ở trong phòng!
Lưu thị và cha Kiều đều cúi đầu! Không biết bọn họ đang nghĩ gì!
Nhà cũ!
"Nãi nãi, khi nào Nhị thúc mới mang thịt đến thế! Con đói bụng quá!" Kiều Nhị Thành nằm bò trên bàn, nuốt nước miếng nhìn Đại Viên thị.
Cậu ta biết tất cả những chuyện xảy ra ở đồng ruộng lúc chiều, nhưng cậu ta không quan tâm, mặc kệ nhị thúc có làm gì đi chăng nữa thì ông cũng chẳng có cách nào thoát khỏi nanh vuốt của nãi nãi, đằng nào cũng phải ngoan ngoãn tới lấy lòng nhà bọn họ!
'Bụp" Đại Viên thị đập bàn, trừng mắt nhìn tôn tử thứ hai: "Ta không cho ngươi ăn hay không cho ngươi uống hả, cút đi!"
"Nương, nương đừng tức giận!" Tiểu Viên thị giật mình, bởi vì bà ta và nhi tử đều nghĩ như vậy! Điều bà ta không ngờ chính là bà bà thường chiều chuộng nhi tử nhà mình bây giờ lại tức giận như vậy: "Thằng nhóc thối, còn không đi về phòng hả!” Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, bọn họ cũng biết sơ sơ được một chút!
"Nương, nhị đệ cũng không hiểu chuyện chút nào..." Quả nhiên là một nhà, ngay cả Kiều Đại Ngưu cũng nghĩ như vậy! Bọn họ đều cho rằng nhà nhị đệ đều là nhà của mình, dù sao thì nhị đệ cũng không có nhi tử. Cuộc sống sau này phải dựa vào nhi tử nhà mình chăm sóc mà thôi.
"Ra ngoài!" Kiều lão đầu trừng mắt nhìn đại nhi tử!
"Cha!" Kiều Đại Ngưu khó có thể tin nhìn Kiều lão đầu!
"Ở riêng! Nhà nào thì sống phần của nhà nấy, có thì ăn, không có thì nhìn!" Kiều lão đầu nhìn đại nhi tử suốt ngày hơn thua này của mình, thậm chí ông ta còn có suy nghĩ. Mấy năm nay bọn họ áp bức gia đình lão nhị để trợ cấp cho nhà lão đại có phải là sai rồi hay không? Chờ đến khi ông ta và bạn già mất thì huynh đệ ruột thịt cuối cùng cũng thành hai nhà mà thôi. Hơn nữa là dựa vào tính tình hiện tại của đại nhi tử, một khi mà ông ta và bạn già ốm yếu, không làm việc được thì...
Vết thương đã lành nhưng vết sẹo vẫn còn đó, đây là dấu vết mãi mãi không thể xóa hết được.
"Đại tỷ, tỷ đi mở cửa đi! Cha đứng ngoài cửa cũng lâu rồi!"
Kiều Đại Nha ngơ ngác nhưng vẫn đi mở cửa!
"Cha!"
Cha Kiều vào nhà với vẻ mặt buồn bã, cúi đầu đi một mạch vào phòng!
"Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, nhanh nấu cơm đi! Ta đói bụng rồi!" Kiều Thất Nguyệt cười nói.
"Được rồi!" Mặc dù ba tỷ muội không quá đồng ý với những lời nói đại nghịch bất đạo của tiểu muội, nhưng đây đều là sự thật, bọn họ không có cách nào phản bác!
Thậm chí có lúc bọn họ còn cảm thấy những gì mà tiểu muội nói chẳng có gì sai cả!
Ở trong phòng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu thị và cha Kiều đều cúi đầu! Không biết bọn họ đang nghĩ gì!
Nhà cũ!
"Nãi nãi, khi nào Nhị thúc mới mang thịt đến thế! Con đói bụng quá!" Kiều Nhị Thành nằm bò trên bàn, nuốt nước miếng nhìn Đại Viên thị.
Cậu ta biết tất cả những chuyện xảy ra ở đồng ruộng lúc chiều, nhưng cậu ta không quan tâm, mặc kệ nhị thúc có làm gì đi chăng nữa thì ông cũng chẳng có cách nào thoát khỏi nanh vuốt của nãi nãi, đằng nào cũng phải ngoan ngoãn tới lấy lòng nhà bọn họ!
'Bụp" Đại Viên thị đập bàn, trừng mắt nhìn tôn tử thứ hai: "Ta không cho ngươi ăn hay không cho ngươi uống hả, cút đi!"
"Nương, nương đừng tức giận!" Tiểu Viên thị giật mình, bởi vì bà ta và nhi tử đều nghĩ như vậy! Điều bà ta không ngờ chính là bà bà thường chiều chuộng nhi tử nhà mình bây giờ lại tức giận như vậy: "Thằng nhóc thối, còn không đi về phòng hả!” Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, bọn họ cũng biết sơ sơ được một chút!
"Nương, nhị đệ cũng không hiểu chuyện chút nào..." Quả nhiên là một nhà, ngay cả Kiều Đại Ngưu cũng nghĩ như vậy! Bọn họ đều cho rằng nhà nhị đệ đều là nhà của mình, dù sao thì nhị đệ cũng không có nhi tử. Cuộc sống sau này phải dựa vào nhi tử nhà mình chăm sóc mà thôi.
"Ra ngoài!" Kiều lão đầu trừng mắt nhìn đại nhi tử!
"Cha!" Kiều Đại Ngưu khó có thể tin nhìn Kiều lão đầu!
"Ở riêng! Nhà nào thì sống phần của nhà nấy, có thì ăn, không có thì nhìn!" Kiều lão đầu nhìn đại nhi tử suốt ngày hơn thua này của mình, thậm chí ông ta còn có suy nghĩ. Mấy năm nay bọn họ áp bức gia đình lão nhị để trợ cấp cho nhà lão đại có phải là sai rồi hay không? Chờ đến khi ông ta và bạn già mất thì huynh đệ ruột thịt cuối cùng cũng thành hai nhà mà thôi. Hơn nữa là dựa vào tính tình hiện tại của đại nhi tử, một khi mà ông ta và bạn già ốm yếu, không làm việc được thì...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro