[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Đi Chợ
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 20:15:04
"Nha Đản, trời gần sáng rồi! Chúng ta có thể xuất phát!" Kiều Đại Nha dỗ dành.
"Được rồi!" Kiều Thất Nguyệt nhảy xuống khỏi giường, rời khỏi phòng, vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong mới hoàn toàn tỉnh táo lại!
"Khuê nữ, trên đường cầm lấy ăn đi!" Thật ra cha Kiều không muốn tiểu nữ nhi đi lên thị trấn, nhưng ông không thể làm chủ thay tiểu khuê nữ nhà mình được, cho nên ông chỉ có thể cam chịu!
"Cha ăn đi!" Kiều Thất Nguyệt nhìn bánh ngô nguội lạnh, lắc đầu từ chối. Ngay khi cha Kiều đang định cảm động thì Kiều Thất Nguyệt đã nghiêng đầu hỏi đại tỷ!
"Đại tỷ, muội mang theo tiền, Lát nữa chúng ta ăn bánh bao nóng hầm hập nhé."
Cha Kiều "..."
Kiều Đại Nha "..."
Kiều Đại Nha bật cười, tiểu muội thật đáng yêu!
"Được! Đại tỷ muốn ăn hai cái bánh bao nóng hầm hập, được không?"
"Đương nhiên là được rồi, muội có tiền!" Kiều Thất Nguyệt vỗ vỗ ngực, bộ dạng mình có rất nhiều tiền.
"Đi thôi!" Cha Kiều buồn bã nhưng không ai dỗ, hoặc là nói...
“Đại Nha, con nhớ để mắt tới Nha Đan!” Lưu thị còn chưa mặc xong y phục chỉnh tề thì đã chạy ra ngoài nói với đại khuê nữ rồi nhìn cha Kiều: “Bán được củi hay không cũng không sao, mấy đứa cố gắng là được rồi! Ông phải mang hai khuê nữ lành lặn về cho lão nương!
"Ừ!" Cha Kiều đồng ý!
"Con biết rồi nương!" Kiều Đại Nha gật đầu, giúp đỡ đẩy xe rời đi!
Kiều Thất Nguyệt theo sau với đôi chân ngắn của nàng.
Cổng thôn!
"Nhị ca!" Tần Minh Nguyệt ngáp một cái! Nàng ấy nhìn nhị ca nhà mình với vẻ mặt hờn tủi!
"Khụ khụ!" Tần Minh Hồng ho nhẹ một tiếng: "Dậy sớm tốt cho sức khỏe!"
Tần Minh Nguyệt trợn mắt, xem thường! Nàng ấy tin mới là lạ! Cảm giác như nàng ấy vừa mới đi ngủ đã bị nhị ca nhà mình lôi dậy khỏi giường rồi.
Nàng ấy đang đi mua sắm chứ không phải bán đồ! Dậy sớm như vậy làm gì cơ chứ?
Tuy nhiên, xét đến nhân sinh đại sự của nhị ca, thân làm tiểu muội cho nên nàng ấy phải mạnh mãnh ủng hộ, đồng ý.
Không phải chỉ là dậy sớm thôi sao? Cho dù ba ngày không ngủ thì nàng ấy cũng có thể dậy được!
"Nhị ca! Nhìn xem đó có phải là Đại Nha tỷ không!"
"Ừ!" Tần Minh Hồng nhìn thấy bóng người thôi đã lập tức gật đầu thật mạnh.
Tần Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau đó lại nhìn vẻ mặt si ngốc của nhị ca nhà mình.
Nàng ấy nói thầm với hắn ta: "Nhị ca, lát nữa lên thị trấn, huynh nhất định phải mua cho muội y phục xinh đẹp đấy, phải bồi thường cho ta." Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy đi bộ lên thị trấn, cũng không biết là nàng ấy có thể đi đến nơi nữa không biết.
"Được rồi!" Kiều Thất Nguyệt nhảy xuống khỏi giường, rời khỏi phòng, vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong mới hoàn toàn tỉnh táo lại!
"Khuê nữ, trên đường cầm lấy ăn đi!" Thật ra cha Kiều không muốn tiểu nữ nhi đi lên thị trấn, nhưng ông không thể làm chủ thay tiểu khuê nữ nhà mình được, cho nên ông chỉ có thể cam chịu!
"Cha ăn đi!" Kiều Thất Nguyệt nhìn bánh ngô nguội lạnh, lắc đầu từ chối. Ngay khi cha Kiều đang định cảm động thì Kiều Thất Nguyệt đã nghiêng đầu hỏi đại tỷ!
"Đại tỷ, muội mang theo tiền, Lát nữa chúng ta ăn bánh bao nóng hầm hập nhé."
Cha Kiều "..."
Kiều Đại Nha "..."
Kiều Đại Nha bật cười, tiểu muội thật đáng yêu!
"Được! Đại tỷ muốn ăn hai cái bánh bao nóng hầm hập, được không?"
"Đương nhiên là được rồi, muội có tiền!" Kiều Thất Nguyệt vỗ vỗ ngực, bộ dạng mình có rất nhiều tiền.
"Đi thôi!" Cha Kiều buồn bã nhưng không ai dỗ, hoặc là nói...
“Đại Nha, con nhớ để mắt tới Nha Đan!” Lưu thị còn chưa mặc xong y phục chỉnh tề thì đã chạy ra ngoài nói với đại khuê nữ rồi nhìn cha Kiều: “Bán được củi hay không cũng không sao, mấy đứa cố gắng là được rồi! Ông phải mang hai khuê nữ lành lặn về cho lão nương!
"Ừ!" Cha Kiều đồng ý!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con biết rồi nương!" Kiều Đại Nha gật đầu, giúp đỡ đẩy xe rời đi!
Kiều Thất Nguyệt theo sau với đôi chân ngắn của nàng.
Cổng thôn!
"Nhị ca!" Tần Minh Nguyệt ngáp một cái! Nàng ấy nhìn nhị ca nhà mình với vẻ mặt hờn tủi!
"Khụ khụ!" Tần Minh Hồng ho nhẹ một tiếng: "Dậy sớm tốt cho sức khỏe!"
Tần Minh Nguyệt trợn mắt, xem thường! Nàng ấy tin mới là lạ! Cảm giác như nàng ấy vừa mới đi ngủ đã bị nhị ca nhà mình lôi dậy khỏi giường rồi.
Nàng ấy đang đi mua sắm chứ không phải bán đồ! Dậy sớm như vậy làm gì cơ chứ?
Tuy nhiên, xét đến nhân sinh đại sự của nhị ca, thân làm tiểu muội cho nên nàng ấy phải mạnh mãnh ủng hộ, đồng ý.
Không phải chỉ là dậy sớm thôi sao? Cho dù ba ngày không ngủ thì nàng ấy cũng có thể dậy được!
"Nhị ca! Nhìn xem đó có phải là Đại Nha tỷ không!"
"Ừ!" Tần Minh Hồng nhìn thấy bóng người thôi đã lập tức gật đầu thật mạnh.
Tần Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau đó lại nhìn vẻ mặt si ngốc của nhị ca nhà mình.
Nàng ấy nói thầm với hắn ta: "Nhị ca, lát nữa lên thị trấn, huynh nhất định phải mua cho muội y phục xinh đẹp đấy, phải bồi thường cho ta." Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy đi bộ lên thị trấn, cũng không biết là nàng ấy có thể đi đến nơi nữa không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro