[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Hận Thù
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
Bà biết những việc đó đều là nhà bà cam tâm tình nguyện. Nhưng trong lòng bà chỉ canh cánh một việc là tiểu khuê nữ nhà bà hấp hối trong suốt ba ngày. Nhà bà sang bên nhà cũ cầu xin giúp đỡ, cho dù mượn mười lăm đồng tiền thôi cũng được
Nhưng ngoại trừ việc cười trên nỗi đau của người khác thì không một người nào trong nhà cũ chịu vượn tay giúp đỡ cả. Thậm chí bọn họ còn nói đấy là xứng đáng!
Cuối cùng, vẫn là bà quả phụ hàng xóm vẫn luôn mâu thuẫn với gia đình bà không nhịn được nữa mà cho nhà bà mượn ba mươi đồng!
Cũng chính chuyện này đã khiến bà hoàn toàn thất vọng về nam nhân nhà mình! Lấy lòng, hiếu kính nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng chỉ đổi về được một câu xứng đáng!"
Thế nên bà thà đưa hai khuê nữ đi làm công còn hơn là làm việc không công cho nhà cũ bên kia. Năm nào cũng làm giúp bên đó nhưng một ngụm nước cũng không có mà uống!
Làm, làm cái quần què!
"Sẽ không! Nương cam đoan với hai đứa! Từ giờ trở đi, nương và nhà cũ bên kia không đội trời chung!"
"Thật sao?" Kiều Nhị Nha ngạc nhiên hỏi.
"Nương, nương sẽ không gạt bọn con đấy chứ!" Kiều Tam Nha nói.
"Đi thôi! Về nhà đi!" Lưu thị không giải thích!
Nhị Nha và Tam Nha nhìn nhau! Cả hai đều nhìn thấy sự mong đợi trong mắt của đối phương. Chờ mong những gì nương nói không phải là nói dối.
Ba mẫu tử đã về đến nhà! Cửa sân mở ra!
"Trong hai đứa, một đứa đi nấu cơm tối, một đứa đi tìm đại tỷ và tiểu muội, kêu hai đứa về ăn cơm." Lưu thị đi dạo một vòng xung quanh nhà nhưng chưa thấy tiểu khuê nữ. Bà rất lo lắng, may mà trước khi đi ra ngoài bà đã dặn dò đại khuê nữ rồi.
Bảo nàng ấy chăm sóc tốt cho tiểu khuê nữ. Mặc dù tính tình của tiểu khuê nữ hơi
bướng bỉnh... À không phải... Nhưng mà tiểu khuê nữ cũng nghe lời đại khuê nữ.
Về phần phụ thân của mấy đứa thì kệ đi
Hai tỷ muội gật đầu!
"Tam Nha, muội đi tìm đại tỷ và tiểu muội đi, đi nhanh về nhanh." Kiều Nhị Nha vẫn không tin lời của nương nói, vẫn là ăn vào trong bụng rồi mới an toàn.
"Được rồi!" Tam Nha bỏ chạy, ngay cả khi đụng phải Lưu thị nhưng cũng không để ý đến. Nàng ấy cũng lo lắng đồ ăn thừa để quá lâu.
Lưu thị "..."
"Nương! Nương có thể cho con xin tiền lương hôm nay được không?" Kiều Nhị Nha đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng chạy ra cửa chặn đường bà lại.
Nhưng ngoại trừ việc cười trên nỗi đau của người khác thì không một người nào trong nhà cũ chịu vượn tay giúp đỡ cả. Thậm chí bọn họ còn nói đấy là xứng đáng!
Cuối cùng, vẫn là bà quả phụ hàng xóm vẫn luôn mâu thuẫn với gia đình bà không nhịn được nữa mà cho nhà bà mượn ba mươi đồng!
Cũng chính chuyện này đã khiến bà hoàn toàn thất vọng về nam nhân nhà mình! Lấy lòng, hiếu kính nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng chỉ đổi về được một câu xứng đáng!"
Thế nên bà thà đưa hai khuê nữ đi làm công còn hơn là làm việc không công cho nhà cũ bên kia. Năm nào cũng làm giúp bên đó nhưng một ngụm nước cũng không có mà uống!
Làm, làm cái quần què!
"Sẽ không! Nương cam đoan với hai đứa! Từ giờ trở đi, nương và nhà cũ bên kia không đội trời chung!"
"Thật sao?" Kiều Nhị Nha ngạc nhiên hỏi.
"Nương, nương sẽ không gạt bọn con đấy chứ!" Kiều Tam Nha nói.
"Đi thôi! Về nhà đi!" Lưu thị không giải thích!
Nhị Nha và Tam Nha nhìn nhau! Cả hai đều nhìn thấy sự mong đợi trong mắt của đối phương. Chờ mong những gì nương nói không phải là nói dối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba mẫu tử đã về đến nhà! Cửa sân mở ra!
"Trong hai đứa, một đứa đi nấu cơm tối, một đứa đi tìm đại tỷ và tiểu muội, kêu hai đứa về ăn cơm." Lưu thị đi dạo một vòng xung quanh nhà nhưng chưa thấy tiểu khuê nữ. Bà rất lo lắng, may mà trước khi đi ra ngoài bà đã dặn dò đại khuê nữ rồi.
Bảo nàng ấy chăm sóc tốt cho tiểu khuê nữ. Mặc dù tính tình của tiểu khuê nữ hơi
bướng bỉnh... À không phải... Nhưng mà tiểu khuê nữ cũng nghe lời đại khuê nữ.
Về phần phụ thân của mấy đứa thì kệ đi
Hai tỷ muội gật đầu!
"Tam Nha, muội đi tìm đại tỷ và tiểu muội đi, đi nhanh về nhanh." Kiều Nhị Nha vẫn không tin lời của nương nói, vẫn là ăn vào trong bụng rồi mới an toàn.
"Được rồi!" Tam Nha bỏ chạy, ngay cả khi đụng phải Lưu thị nhưng cũng không để ý đến. Nàng ấy cũng lo lắng đồ ăn thừa để quá lâu.
Lưu thị "..."
"Nương! Nương có thể cho con xin tiền lương hôm nay được không?" Kiều Nhị Nha đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng chạy ra cửa chặn đường bà lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro