[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Khắc Khẩu
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 20:15:04
hắn ta thật sự không muốn như thế chút nào. Nhưng mà không biết hôm nay nhị đệ bị làm sao, thà đi ra đồng làm việc cũngk hông muốn đi.
Dưới ánh mắt của cha nương, hắn ta chỉ có thể đi đến!
"Nhất Thành! Ta còn bận! Ta không đi!" Cha Kiều nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục bổ sung: "Nói gia gia nãi nãi là, từ nay trở đi, ngoại trừ các ngày tết và ngày lễ, chúng ta coi như là hai gia đình! Nên hiếu kính thì ta sẽ hiếu kính!" Bây giờ, Cha Kiều không muốn đối mặt với vẻ mặt làm bộ làm tịch của cha nương mình!
Bạc đãi bốn khuê nữ nhà mình hiều năm như vậy, ông không muốn làm tổn thương trái tim của mấy đứa một lần nữa! Không có nhi tử thì không có nhi tử vậy! Cho dù cháu trai có tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng khuê nữ ruột thịt của mình.
"Nhị thúc..." Kiều Nhất Thành lại xấu hổ kêu lên!
Lưu thị không nghe nổi nữa liền cuốc một cuốc xuống đất!
"Nhất Thành, ngươi nghe hiểu một chút đi, có chuyện gì thì mời gia gia nãi nãi của ngươi tự mình đến!"
Kiều Nhất Thành nghe vậy thì không dám ở lại nữa! Hắn ta chỉ muốn nhắc nhở nhị thúc mà thôi!
"Nhị thúc, nhị thẩm! Gia gia và cha ta đã thương lượng muốn để Nhị Thành làm con thừa tự của hai người!" Nói xong, hắn ta bỏ chạy bất chấp phản ứng của họ!
Cha Kiều "..."
Lưu thị"..."
Cha Kiều mím môi, vẻ mặt vô cùng khó coi!
"Kiều Nhị Ngưu, lão nương nói thẳng với ông! Nếu ông dám đồng ý, lão nương sẽ ly hôn với ông ngay lập tức, bốn khuê nữ là của lão nương!" Lưu thị biết mấy người bên nhà cũ rất không biết xấu hổ. Nhưng mà không ngờ hiện tại bọn họ không thèm diễn kịch nữa mà bắt đầu thực hiện âm mưu một cách công khai. Bà vô cùng tức giận.
Bà xách cuốc và rời đi!
Cha Kiều há miệng thở dốc...
"Nương sao vậy? Nương có muốn ăn không?" Kiều Thất Nguyệt ngồi xổm ở cửa sân, đang nhai thịt chim sẻ mà đại tỷ đã nướng cho nàng, ăn xong một miếng, lại định nhai miếng khác thì nhìn thấy Lưu thị quay lại với vẻ vô cùng bực bội!
"Không... Nương không thích! Con ăn đi!" Lưu thị nhìn tiểu khuê nữ trước mặt, cơn tức giận lập tức biến mất!
Kiều Thất Nguyệt vùi đầu vào ăn và tiếp tục nhai. Cuộc sống như vậy rất yên bình, thích ý, ánh nắng đã không còn gay gắt từ lâu, chiếu trên khuôn mặt nàng thật dễ chịu!
“Khuê nữ, lỡ như...” Lưu thị ngồi xổm xuống, sờ đầu tiểu khuê nữ, không biết nên mở lời như thế nào!
Dưới ánh mắt của cha nương, hắn ta chỉ có thể đi đến!
"Nhất Thành! Ta còn bận! Ta không đi!" Cha Kiều nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục bổ sung: "Nói gia gia nãi nãi là, từ nay trở đi, ngoại trừ các ngày tết và ngày lễ, chúng ta coi như là hai gia đình! Nên hiếu kính thì ta sẽ hiếu kính!" Bây giờ, Cha Kiều không muốn đối mặt với vẻ mặt làm bộ làm tịch của cha nương mình!
Bạc đãi bốn khuê nữ nhà mình hiều năm như vậy, ông không muốn làm tổn thương trái tim của mấy đứa một lần nữa! Không có nhi tử thì không có nhi tử vậy! Cho dù cháu trai có tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng khuê nữ ruột thịt của mình.
"Nhị thúc..." Kiều Nhất Thành lại xấu hổ kêu lên!
Lưu thị không nghe nổi nữa liền cuốc một cuốc xuống đất!
"Nhất Thành, ngươi nghe hiểu một chút đi, có chuyện gì thì mời gia gia nãi nãi của ngươi tự mình đến!"
Kiều Nhất Thành nghe vậy thì không dám ở lại nữa! Hắn ta chỉ muốn nhắc nhở nhị thúc mà thôi!
"Nhị thúc, nhị thẩm! Gia gia và cha ta đã thương lượng muốn để Nhị Thành làm con thừa tự của hai người!" Nói xong, hắn ta bỏ chạy bất chấp phản ứng của họ!
Cha Kiều "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu thị"..."
Cha Kiều mím môi, vẻ mặt vô cùng khó coi!
"Kiều Nhị Ngưu, lão nương nói thẳng với ông! Nếu ông dám đồng ý, lão nương sẽ ly hôn với ông ngay lập tức, bốn khuê nữ là của lão nương!" Lưu thị biết mấy người bên nhà cũ rất không biết xấu hổ. Nhưng mà không ngờ hiện tại bọn họ không thèm diễn kịch nữa mà bắt đầu thực hiện âm mưu một cách công khai. Bà vô cùng tức giận.
Bà xách cuốc và rời đi!
Cha Kiều há miệng thở dốc...
"Nương sao vậy? Nương có muốn ăn không?" Kiều Thất Nguyệt ngồi xổm ở cửa sân, đang nhai thịt chim sẻ mà đại tỷ đã nướng cho nàng, ăn xong một miếng, lại định nhai miếng khác thì nhìn thấy Lưu thị quay lại với vẻ vô cùng bực bội!
"Không... Nương không thích! Con ăn đi!" Lưu thị nhìn tiểu khuê nữ trước mặt, cơn tức giận lập tức biến mất!
Kiều Thất Nguyệt vùi đầu vào ăn và tiếp tục nhai. Cuộc sống như vậy rất yên bình, thích ý, ánh nắng đã không còn gay gắt từ lâu, chiếu trên khuôn mặt nàng thật dễ chịu!
“Khuê nữ, lỡ như...” Lưu thị ngồi xổm xuống, sờ đầu tiểu khuê nữ, không biết nên mở lời như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro