[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Kích Phát Mâu T...
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
"Sao có thể..." Lưu thị không tin! Nam nhân nhà mình chỉ biết nghĩ cho nhà cũ bên kia. Cho dù lương thực trong nhà đã cạn kiệt, không còn gì hết, thì cũng phải giúp nhà cũ bên kia. Sao mà bà có thể tin tưởng được.
"Nương, tật sự là của nhà chúng ta! Buổi sáng, tiểu muội đã kéo cha ở bên ruộng của nhà gia gia nãi nãi về! Buổi chiều đều là thu hoạch lúa của nhà chúng ta!" Kiều Đại Nha giải thích.
"Con nghé nhỏ đâu!" Lưu thị hỏi.
“Em gái tôi vẫn còn ở ngoài đồng!” Kiều Đại Nha nói.
Lưu thị không nói một lời vội vàng chạy đi!
"Cha!" Kiều Đại Nha nhìn người cha trung thực lương thiện của mình, kêu lớn!
"Đây!" Cha Kiều trả lời! Ông cúi đầu im lặng! Giúp đẩy xe đẩy!
“Con nghé nhỏ...” Lưu thị chạy ra ruộng, há hốc mồm!
"Nương!" Kiều Tam Nha nuốt nước miếng!
Mẫu tử hai người ngơ ngác nhìn tiểu muội đang đánh lúa mà như đang chơi đùa vậy! Động tác vô cùng nhanh! Nhanh đến mức không thấy bóng người nữa!
"Hô hô..." Sau khi đánh xong bó lúa cuối cùng, Kiều Thất Nguyệt lau mồ hôi!
"Con nghé nhỏ... con..." Lưu thị trợn mắt!
"Nương! Tam tỷ!" Kiều Thất Nguyệt quay lại, nhìn thấy hai người trợn tròn mắt, vô cùng tùy ý gọi!
Lưu thị bừng tỉnh, bước nhanh tới, kiểm tra cái đầu đẫm mồ hôi của tiểu khuê nữ và xem xét kỹ càng!
"Bộp!"
"Aaa!" Kiều Thất Nguyệt kêu nhỏ.
"Cái đồ bướng bỉnh, cứng đầu này, chỉ là chút việc nhỏ như vậy thôi, con không cần phải làm! Làm lão nương sợ chết khiếp!" Đầu tiên là Lưu thị đánh một cái trên lưng tiểu khuê nữ, sau đó khóc nức nở! Mấy ngày trước, tiểu khuê nữ vẫn đang nằm hấp hối trong lòng ngực mình! Bây giờ khỏe mạnh hoạt bát, điều này khiến bà cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Tức giận là tính tình của tiểu khuê nữ vẫn cứ cứng đầu, bướng bỉnh như trâu vậy, không bao giờ chịu nghe lời! Nói con bé bắt gà thì con bé lại lội xuống sông. Nói con bé ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, thi chưa được một lúc con bé đã chạy đi đâu không thấy bóng dáng!
" Ôii..." Kiều Thất Nguyệt bất đắc dĩ trợn tròn mắt, nàng bị đánh đây còn chưa khóc mà nương đã khóc lớn vậy rồi...
"Nương! Nương đừng khóc nữa, Tiểu muội sắp chê cười nương rồi!" Đây là lần đầu tiên Kiều Tam Nha nhìn thấy tiểu muội có vẻ mặt bất lực như vậy, thay vì bỏ chạy, ít nhất bây giờ nàng đã thử đứng lại một chút.
Hiện tại, tiểu muội rất năng động!
“Dám!” Lưu thị lau nước mắt, trừng mắt nhìn khuê nữ thứ ba!
"Tiểu muội, mau về gặp nhị tỷ để ăn cơm đi! Đừng để đói bụng!" Kiều Tam Nha dỗ dành tiểu muội.
"Nương, tật sự là của nhà chúng ta! Buổi sáng, tiểu muội đã kéo cha ở bên ruộng của nhà gia gia nãi nãi về! Buổi chiều đều là thu hoạch lúa của nhà chúng ta!" Kiều Đại Nha giải thích.
"Con nghé nhỏ đâu!" Lưu thị hỏi.
“Em gái tôi vẫn còn ở ngoài đồng!” Kiều Đại Nha nói.
Lưu thị không nói một lời vội vàng chạy đi!
"Cha!" Kiều Đại Nha nhìn người cha trung thực lương thiện của mình, kêu lớn!
"Đây!" Cha Kiều trả lời! Ông cúi đầu im lặng! Giúp đẩy xe đẩy!
“Con nghé nhỏ...” Lưu thị chạy ra ruộng, há hốc mồm!
"Nương!" Kiều Tam Nha nuốt nước miếng!
Mẫu tử hai người ngơ ngác nhìn tiểu muội đang đánh lúa mà như đang chơi đùa vậy! Động tác vô cùng nhanh! Nhanh đến mức không thấy bóng người nữa!
"Hô hô..." Sau khi đánh xong bó lúa cuối cùng, Kiều Thất Nguyệt lau mồ hôi!
"Con nghé nhỏ... con..." Lưu thị trợn mắt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nương! Tam tỷ!" Kiều Thất Nguyệt quay lại, nhìn thấy hai người trợn tròn mắt, vô cùng tùy ý gọi!
Lưu thị bừng tỉnh, bước nhanh tới, kiểm tra cái đầu đẫm mồ hôi của tiểu khuê nữ và xem xét kỹ càng!
"Bộp!"
"Aaa!" Kiều Thất Nguyệt kêu nhỏ.
"Cái đồ bướng bỉnh, cứng đầu này, chỉ là chút việc nhỏ như vậy thôi, con không cần phải làm! Làm lão nương sợ chết khiếp!" Đầu tiên là Lưu thị đánh một cái trên lưng tiểu khuê nữ, sau đó khóc nức nở! Mấy ngày trước, tiểu khuê nữ vẫn đang nằm hấp hối trong lòng ngực mình! Bây giờ khỏe mạnh hoạt bát, điều này khiến bà cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Tức giận là tính tình của tiểu khuê nữ vẫn cứ cứng đầu, bướng bỉnh như trâu vậy, không bao giờ chịu nghe lời! Nói con bé bắt gà thì con bé lại lội xuống sông. Nói con bé ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, thi chưa được một lúc con bé đã chạy đi đâu không thấy bóng dáng!
" Ôii..." Kiều Thất Nguyệt bất đắc dĩ trợn tròn mắt, nàng bị đánh đây còn chưa khóc mà nương đã khóc lớn vậy rồi...
"Nương! Nương đừng khóc nữa, Tiểu muội sắp chê cười nương rồi!" Đây là lần đầu tiên Kiều Tam Nha nhìn thấy tiểu muội có vẻ mặt bất lực như vậy, thay vì bỏ chạy, ít nhất bây giờ nàng đã thử đứng lại một chút.
Hiện tại, tiểu muội rất năng động!
“Dám!” Lưu thị lau nước mắt, trừng mắt nhìn khuê nữ thứ ba!
"Tiểu muội, mau về gặp nhị tỷ để ăn cơm đi! Đừng để đói bụng!" Kiều Tam Nha dỗ dành tiểu muội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro