[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Kiếm Tiền
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 20:15:04
"Tiểu cô nương, người khác chỉ bán năm xu một bó, sao ngươi lại bán sáu xu một bó? Có tiền cũng không thể tiêu phung phí như vậy nha!" Một ông lão cười vuốt râu nói.
"Này!" Vẻ mặt Kiều Thất Nguyệt nghiêm nghị, nói rất nghiêm túc: "Gia gia, ngài nhìn xem, củi của người khác có dày bằng của cháu phải không? Một bó củi của người khác nhiều nhất cũng chỉ nấu được một bữa. Ngài nhìn bó củi của nhà ta mà xem, đủ để nấu hai bữa. Đều cùng là một bó củi nhưng mà chênh lệch là rất lớn!
Như thế nào? Lão gia gia, ngài có muốn mua một bó củi không? "
"Được! Tiểu cô nương này nói cũng có lý!" Ông lão vuốt râu gật đầu. Kể từ khi nghe tiểu cô nương này nói như vậy thì ông ấy đã quan sát những bó củi của nhà khác, thật là củi của người khác không bằng củi của tiểu cô nương này!
"Hì hì, vẫn là lão gia gia biết nhìn hàng. Tổng cộng có hai mươi bó, mỗi bó có giá sáu xu. Thanh toán và giao hàng đến nhà ngài!" Kiều Thất Nguyệt không có ý định tiếp tục bán lẻ lẻ, nếu không thì không biết đến khi nào mới bán xong!
Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé tham tiền của mình ra trước mặt ông lão!
"Ha ha ha! Thú vị thú vị!" Ông lão lấy một lượng bạc trong túi tiền đưa cho tiểu cô nương!
Kiều Thất Nguyệt cau mày, nhưng nàng lại cầm lấy, nhét thẳng vào túi!
"Lão gia gia, ngài đưa quá nhiều!"
"Không có việc gì, cứ lấy đó làm tiền đặt cọc đi! Từ giờ trở đi, mỗi ngày đưa đến hai mươi bó củi là được!" Ông lão nhìn thấy vẻ tham tiền của tiểu cô nương thật sự rất thú vị!
"Lão gia gia, ngài dẫn đường đi, ta lập tức đưa củi cho ngài!" Kiều Thất Nguyệt trượt xuống khỏi lồng ngực của cha Kiều, cầm lấy tay cầm xe đẩy kéo đi!
"Đi thẳng!" Ông lão cười nói.
"Các vị thúc thúc, thẩm thẩm, tỷ tỷ, nhường một chút, nhường một chút, kéo động phải là không có tiền đền đâu!" Kiều Thất Nguyệt vừa đẩy ra vừa nói!
Ông lão: "......"
"Cái này......"
"Tiểu nữ nhà ta... trời sinh có sức mạnh hơn người! Để mọi người chê cười rồi!" Cha Kiều cong lưng và bối rối giải thích.
"Thật sự là thú vị!" Ông lão sải bước theo nàng!
"Đi thôi! Cha!" Kiều Đại Nha bước hai bước, quay đầu lại nhìn thấy cha Kiều vẫn đứng đó, liền cầm lấy tay ông kéo đi! Nàng ấy thực sự cũng rất kinh ngạc. Hành vi nghịch ngợm của tiểu muội khắc sâu vào lòng nàng ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy biết được là tài ăn nói của tiểu muội lại giỏi như thế.
"Này!" Vẻ mặt Kiều Thất Nguyệt nghiêm nghị, nói rất nghiêm túc: "Gia gia, ngài nhìn xem, củi của người khác có dày bằng của cháu phải không? Một bó củi của người khác nhiều nhất cũng chỉ nấu được một bữa. Ngài nhìn bó củi của nhà ta mà xem, đủ để nấu hai bữa. Đều cùng là một bó củi nhưng mà chênh lệch là rất lớn!
Như thế nào? Lão gia gia, ngài có muốn mua một bó củi không? "
"Được! Tiểu cô nương này nói cũng có lý!" Ông lão vuốt râu gật đầu. Kể từ khi nghe tiểu cô nương này nói như vậy thì ông ấy đã quan sát những bó củi của nhà khác, thật là củi của người khác không bằng củi của tiểu cô nương này!
"Hì hì, vẫn là lão gia gia biết nhìn hàng. Tổng cộng có hai mươi bó, mỗi bó có giá sáu xu. Thanh toán và giao hàng đến nhà ngài!" Kiều Thất Nguyệt không có ý định tiếp tục bán lẻ lẻ, nếu không thì không biết đến khi nào mới bán xong!
Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé tham tiền của mình ra trước mặt ông lão!
"Ha ha ha! Thú vị thú vị!" Ông lão lấy một lượng bạc trong túi tiền đưa cho tiểu cô nương!
Kiều Thất Nguyệt cau mày, nhưng nàng lại cầm lấy, nhét thẳng vào túi!
"Lão gia gia, ngài đưa quá nhiều!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có việc gì, cứ lấy đó làm tiền đặt cọc đi! Từ giờ trở đi, mỗi ngày đưa đến hai mươi bó củi là được!" Ông lão nhìn thấy vẻ tham tiền của tiểu cô nương thật sự rất thú vị!
"Lão gia gia, ngài dẫn đường đi, ta lập tức đưa củi cho ngài!" Kiều Thất Nguyệt trượt xuống khỏi lồng ngực của cha Kiều, cầm lấy tay cầm xe đẩy kéo đi!
"Đi thẳng!" Ông lão cười nói.
"Các vị thúc thúc, thẩm thẩm, tỷ tỷ, nhường một chút, nhường một chút, kéo động phải là không có tiền đền đâu!" Kiều Thất Nguyệt vừa đẩy ra vừa nói!
Ông lão: "......"
"Cái này......"
"Tiểu nữ nhà ta... trời sinh có sức mạnh hơn người! Để mọi người chê cười rồi!" Cha Kiều cong lưng và bối rối giải thích.
"Thật sự là thú vị!" Ông lão sải bước theo nàng!
"Đi thôi! Cha!" Kiều Đại Nha bước hai bước, quay đầu lại nhìn thấy cha Kiều vẫn đứng đó, liền cầm lấy tay ông kéo đi! Nàng ấy thực sự cũng rất kinh ngạc. Hành vi nghịch ngợm của tiểu muội khắc sâu vào lòng nàng ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy biết được là tài ăn nói của tiểu muội lại giỏi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro