[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Kiếm Tiền
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 20:15:04
"Lão gia gia, là nơi này sao?" Kiều Thất Nguyệt đẩy xe tới cuối đường, đã không có đường!
Nàng quay lại nhìn ông lão đang đi theo mình bằng đôi mắt sáng ngời!
"Chính là ở đây!" Kim Hổ gật đầu!
"Kim lão gia, ngài nhìn xem..." Kiều Thất Nguyệt bất đắc dĩ nói, ông lão này nhìn nàng làm gì, trên mặt nàng lại không có tiền!
"Người đâu, ra sân làm việc đi!" Kim Hổ cười lớn hét vào sân!
"Đến đây, đến đây!"
"Lão gia, ngài đã trở lại!"
“Mau đem củi bỏ vào kho chứa củi đi!” Kim Hổ chắp hai tay sau lưng nói.
"Được!" Hơn mười hai mươi thanh niên đi ra, mỗi người ôm một bó củi vào sân!
Mặc dù Kiều Đại Nha hơi sợ hãi nhưng vẫn kéo cha Kiều đi đến bên cạnh tiểu muội!
"Kim lão gia! Ngài thật lợi hại!" Kiều Thất Nguyệt nhìn toàn bộ củi trên xe đẩy đã được dỡ xuống chỉ trong nháy mắt!
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ." Kim lão gia đứng đó, đột nhiên cúi xuống nói: "Tiểu cô nương, ngươi có muốn làm việc cho ta hay không?"
"Không... Ta chỉ thích hợp đi chặt củi!" Kiều Thất Nguyệt không thèm suy nghĩ liền từ chối! Vất vả lắm mới có thể sống một cuộc sống dưỡng lão. Còn chưa hưởng thụ được vài ngày đấy. Dù có chết nàng cũng không muốn làm."
Khi Kiều Đại Nha và cha Kiều nghe Kim lão gia nói vậy thì cả hai đều vô cùng khẩn trương, sợ hãi và đứng che chở trước mặt tiểu muội!
Kim Hổ không hề ngạc nhiên hay tức giận!
"Về sớm đi! Mỗi ngày hai mươi bó củi sẽ không thay đổi! Mười lạng bạc này dùng làm tiền đặt cọc!"
"Được!" Kiều Thất Nguyệt nhận lấy! Ông lão này...
"Được rồi được rồi!" Kim Hổ sải bước đi vào sân!
"Nha Đản, muội làm ta sợ chết khiếp!" Kiều Đại Nha nhìn thấy người đã đi rồi thở phào nhẹ nhõm!
"Nha Đản, lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa!" Cha Kiều cũng không khá hơn là bao!
"Đi dạo một chút!" Kiều Thất Nguyệt cười nói.
Kiều Đại Nha "..."
Cha Kiều "..."
Hai cha con đi theo Kiều Thất Nguyệt với vẻ mặt chán nản, cho đến khi xe đầy hàng hóa.
Tiêu hết năm lượng bạc, Kiều Thất Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không hài lòng!
Nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, sau này sẽ từ từ mua!
Mùi của thịt lợn rừng rất nồng nên nàng không thích ăn.
Mua tầm mười cân thịt làm chi Kiều Đại Nha và Cha Kiều đứng ở một lên phải nhẫn nhịn lắm mới không vươn tay ngăn cản Kiều Thất Nguyệt,
"Về nhà thôi, về nhà thôi!"
Ở cổng thị trấn!
Tần Minh Hồng nhảy dựng lên, theo bản năng đi tới bên cạnh Kiều Đại Nha hỏi.
"Kiều thúc, đều đã bán hết rồi sao?" Vừa đến thị trấn là hắn ta đã bị tiểu muội kéo đi rồi, mặc dù không muốn nhưng hắn ta lại không có thân phận gì để đi theo Kiều gia cả, vậy nên hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng tiểu muội!
Nàng quay lại nhìn ông lão đang đi theo mình bằng đôi mắt sáng ngời!
"Chính là ở đây!" Kim Hổ gật đầu!
"Kim lão gia, ngài nhìn xem..." Kiều Thất Nguyệt bất đắc dĩ nói, ông lão này nhìn nàng làm gì, trên mặt nàng lại không có tiền!
"Người đâu, ra sân làm việc đi!" Kim Hổ cười lớn hét vào sân!
"Đến đây, đến đây!"
"Lão gia, ngài đã trở lại!"
“Mau đem củi bỏ vào kho chứa củi đi!” Kim Hổ chắp hai tay sau lưng nói.
"Được!" Hơn mười hai mươi thanh niên đi ra, mỗi người ôm một bó củi vào sân!
Mặc dù Kiều Đại Nha hơi sợ hãi nhưng vẫn kéo cha Kiều đi đến bên cạnh tiểu muội!
"Kim lão gia! Ngài thật lợi hại!" Kiều Thất Nguyệt nhìn toàn bộ củi trên xe đẩy đã được dỡ xuống chỉ trong nháy mắt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ." Kim lão gia đứng đó, đột nhiên cúi xuống nói: "Tiểu cô nương, ngươi có muốn làm việc cho ta hay không?"
"Không... Ta chỉ thích hợp đi chặt củi!" Kiều Thất Nguyệt không thèm suy nghĩ liền từ chối! Vất vả lắm mới có thể sống một cuộc sống dưỡng lão. Còn chưa hưởng thụ được vài ngày đấy. Dù có chết nàng cũng không muốn làm."
Khi Kiều Đại Nha và cha Kiều nghe Kim lão gia nói vậy thì cả hai đều vô cùng khẩn trương, sợ hãi và đứng che chở trước mặt tiểu muội!
Kim Hổ không hề ngạc nhiên hay tức giận!
"Về sớm đi! Mỗi ngày hai mươi bó củi sẽ không thay đổi! Mười lạng bạc này dùng làm tiền đặt cọc!"
"Được!" Kiều Thất Nguyệt nhận lấy! Ông lão này...
"Được rồi được rồi!" Kim Hổ sải bước đi vào sân!
"Nha Đản, muội làm ta sợ chết khiếp!" Kiều Đại Nha nhìn thấy người đã đi rồi thở phào nhẹ nhõm!
"Nha Đản, lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa!" Cha Kiều cũng không khá hơn là bao!
"Đi dạo một chút!" Kiều Thất Nguyệt cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Đại Nha "..."
Cha Kiều "..."
Hai cha con đi theo Kiều Thất Nguyệt với vẻ mặt chán nản, cho đến khi xe đầy hàng hóa.
Tiêu hết năm lượng bạc, Kiều Thất Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không hài lòng!
Nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, sau này sẽ từ từ mua!
Mùi của thịt lợn rừng rất nồng nên nàng không thích ăn.
Mua tầm mười cân thịt làm chi Kiều Đại Nha và Cha Kiều đứng ở một lên phải nhẫn nhịn lắm mới không vươn tay ngăn cản Kiều Thất Nguyệt,
"Về nhà thôi, về nhà thôi!"
Ở cổng thị trấn!
Tần Minh Hồng nhảy dựng lên, theo bản năng đi tới bên cạnh Kiều Đại Nha hỏi.
"Kiều thúc, đều đã bán hết rồi sao?" Vừa đến thị trấn là hắn ta đã bị tiểu muội kéo đi rồi, mặc dù không muốn nhưng hắn ta lại không có thân phận gì để đi theo Kiều gia cả, vậy nên hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng tiểu muội!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro