[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Kiếm Tiền
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 20:15:04
Hắn ta nhanh chóng đưa tiểu muội đi mua sắm xong rồi vội vã đi ra sau ngỡ, tìm xung quanh cũng không thấy người Kiều gia ở đâu.
Cho nên hắn ta chỉ có thể đưa tiểu muội đến đứng chờ ở cổng thị trấn thôi!
“Đại Nha tỷ, Nha Đản muội muội, ta khát nước quá!” Tần Minh Nguyệt làm nũng đẩy nhị ca nhà mình sang một bên, hừ, nàng ấy còn chưa có mua đồ đã nghiền đâu. Thế mà nhị ca đã kéo nàng ấy đến đây rồi!
Chân nàng ấy sắp gãy luôn rồi!
Kiều Thất Nguyệt: "..."
Tần Minh Hồng "..."
"Minh Hồng, mọi thứ đã được bán hết rồi, các ngươi đã về nhà chưa?" Mặc dù trải nghiệm có hơi đáng sợ nhưng lúc này cha Kiều lại hào hứng vô cùng.
"Về thôi!" Trong lòng Tần Minh Hồng cảm thấy hờn dỗi tiểu muội!
"Ăn!" Kiều Thất Nguyệt lấy một quả lê trong xe ra rồi đưa qua cho hai người.
"Ôi! Nha Đản... Ta không cần, ta hết khát rồi!" Tần Minh Nguyệt vui thì vui thật nhưng nàng ấy sẽ không nhận lấy. Về phương diện ăn uống thì kiều kiện của nhà nàng ấy không tệ, ở trôn đứng nhì thì tuyệt đối không có nhà nào dám đứng nhất.
Hoàn cảnh của Kiều gia lại trái ngược với nhà nàng ấy, nàng ấy đoán tất cả số tiền bọn họ kiếm được hôm nay đều đã tiêu hết rồi! Dù khát đến đâu nàng ấy cũng không thể nhận được!
"Này! Ngươi xem đi! Ăn đi! Không thiếu hai quả này đâu!" Kiều Thất Nguyệt mở bao một cách rất hoành tráng!
Tần Minh Nguyệt "..."
Tần Minh Hồng "..."
Thật ra Kiều Đại Nha và cha Kiều không phản ứng gì nhiều, những chuyện càng khiếp sợ mà tiểu muội làm bọn họ đều trải qua cả rồi.
"Cám ơn... Nha Đản!" Thứ mà Tần Minh Nguyệt nhìn thấy không phải quả lê, mà là một giỏ thịt, nặng ít nhất thì cũng phải mười cân! Chẳng lẽ tin tức trong thôn là sai?
Cho dù nhà nàng ấy có điều kiện tốt nhưng cũng không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua thịt được. Một tháng có thể ăn một đến hai lần thịt là đã tốt lắm rồi.
Hai ngày trước, nương của nàng ấy đã mua hai cân thịt ở Kiều gia, một cân cho gia gia nãi nãi, một cân để lại nhà mình ăn! CÒn không đủ mỗi người hai miếng nữa.
Còn đây, đây, đây là…
Tần Minh Hồng cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy hơi may mắn, chắc là hắn ta có thể nói chuyện được với nương được rồi!
Sau khi vào làng, ba cha con tạm biệt huynh muội Tần gia. Về đến nhà nhưng trong nhà không có ai!
Thấy thế cha Kiều cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi nữa, mà uống ngụm nước rồi lập tức cầm rìu đi ra ngoài!
Cho nên hắn ta chỉ có thể đưa tiểu muội đến đứng chờ ở cổng thị trấn thôi!
“Đại Nha tỷ, Nha Đản muội muội, ta khát nước quá!” Tần Minh Nguyệt làm nũng đẩy nhị ca nhà mình sang một bên, hừ, nàng ấy còn chưa có mua đồ đã nghiền đâu. Thế mà nhị ca đã kéo nàng ấy đến đây rồi!
Chân nàng ấy sắp gãy luôn rồi!
Kiều Thất Nguyệt: "..."
Tần Minh Hồng "..."
"Minh Hồng, mọi thứ đã được bán hết rồi, các ngươi đã về nhà chưa?" Mặc dù trải nghiệm có hơi đáng sợ nhưng lúc này cha Kiều lại hào hứng vô cùng.
"Về thôi!" Trong lòng Tần Minh Hồng cảm thấy hờn dỗi tiểu muội!
"Ăn!" Kiều Thất Nguyệt lấy một quả lê trong xe ra rồi đưa qua cho hai người.
"Ôi! Nha Đản... Ta không cần, ta hết khát rồi!" Tần Minh Nguyệt vui thì vui thật nhưng nàng ấy sẽ không nhận lấy. Về phương diện ăn uống thì kiều kiện của nhà nàng ấy không tệ, ở trôn đứng nhì thì tuyệt đối không có nhà nào dám đứng nhất.
Hoàn cảnh của Kiều gia lại trái ngược với nhà nàng ấy, nàng ấy đoán tất cả số tiền bọn họ kiếm được hôm nay đều đã tiêu hết rồi! Dù khát đến đâu nàng ấy cũng không thể nhận được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này! Ngươi xem đi! Ăn đi! Không thiếu hai quả này đâu!" Kiều Thất Nguyệt mở bao một cách rất hoành tráng!
Tần Minh Nguyệt "..."
Tần Minh Hồng "..."
Thật ra Kiều Đại Nha và cha Kiều không phản ứng gì nhiều, những chuyện càng khiếp sợ mà tiểu muội làm bọn họ đều trải qua cả rồi.
"Cám ơn... Nha Đản!" Thứ mà Tần Minh Nguyệt nhìn thấy không phải quả lê, mà là một giỏ thịt, nặng ít nhất thì cũng phải mười cân! Chẳng lẽ tin tức trong thôn là sai?
Cho dù nhà nàng ấy có điều kiện tốt nhưng cũng không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua thịt được. Một tháng có thể ăn một đến hai lần thịt là đã tốt lắm rồi.
Hai ngày trước, nương của nàng ấy đã mua hai cân thịt ở Kiều gia, một cân cho gia gia nãi nãi, một cân để lại nhà mình ăn! CÒn không đủ mỗi người hai miếng nữa.
Còn đây, đây, đây là…
Tần Minh Hồng cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy hơi may mắn, chắc là hắn ta có thể nói chuyện được với nương được rồi!
Sau khi vào làng, ba cha con tạm biệt huynh muội Tần gia. Về đến nhà nhưng trong nhà không có ai!
Thấy thế cha Kiều cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi nữa, mà uống ngụm nước rồi lập tức cầm rìu đi ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro