[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Nhị Nha Lo Lắng
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
Lưu thị vừa nói vừa đẩy cha Kiều ra khỏi cửa. Bà đã chịu đựng đủ lâu rồi! Ly hôn cũng được mà bỏ cũng chẳng sao! Dù sao mẫu tử bọn họ không thèm để ý nữa!Đời này bà đã chịu quá nhiều uất ức rồi!
'Rầm! ’
Một tiếng đóng sầm cửa lớn khiến bốn tỷ muội trong phòng đều giật mình tỉnh táo lại!
"Nha Đản, ăn nhanh đi! Để lâu là nguội đấy!" Kiều Đại Nha khẽ mỉm cười, gắp một miếng thịt vào bát tiểu muội!
Khi tiểu muội mới sinh, nàng ấy là người chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn hơn cả cha nương! Trong nhà cũng chỉ có nàng ấy và hai muội muội thương yêu, mới sinh ra đã không có sữa để uống, là do nàng ấy và hai muội muội chắt chiu, cố gắng nuôi lớn!
Ngày nào cha và nương cũng bị mấy người bên nhà cũ áp bức, căn bản không có lòng dạ nào để quan tâm tiểu muội.
Bọn họ đều biết thế, càng hiểu hơn! Cho nên chỉ có thể chịu đựng được thôi!
"Nương, lát nữa mà gia gia nãi nãi..." Kiều Nhị Nha chạy từ từ đến chỗ Lưu thị đang tức giận và nói nhỏ.
"Không đâu! Hai người đó còn ước gì cha con sống ở bên đó luôn ấy!" Lưu thị đã gả vào Kiều gia nhiều năm như vậy! Bà biết mọi người trong Kiều gia nghĩ gì rõ hơn ai hết! Đúng lúc đang là mùa thu hoạch, mấy người bên nhà cũ càng vui mừng vì có thể giữ lại một cu li làm việc giùm cho nhà họ thì có.
"Nương, ngày mai con sẽ dẫn tam muội lên núi kiếm củi để đi bán trong trấn. Chúng ta có thể sống tốt hơn trước mà không cần dựa dẫm vào cha!" Kiều Đại Nha chen vào bên cạnh Lưu thị nói.
Kiều Thất Nguyệt no nê đã đi rửa ráy rồi! Cuộc sống ở vùng đất nông nghiệp này khiến cô vô cùng thoải mái!
“Ôi Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha nhà chúng ta ngoan quá!” Có khuê nữ như vậy, Lưu thị cảm thấy vô cùng sung sướng, đủ đầy! Chấp niệm không có nhi tử có lẽ cũng nên mất đi!
Chỉ có khuê nữ cũng tốt! Sao có thể kém hơn nhi tử được cơ chứ.
Thật sự là bà đã bị mù suốt bấy nhiêu năm nay! Bỏ bê bốn khuê nữ của mình!
'bùm! ’
Tiếng bát vỡ đánh thức cả ba mẫu tử!
Chạy vào bếp!
Kiều Thất Nguyệt nhìn ba tỷ tỷ và nương! Nàng lại nhìn chiếc bát vỡ, nàng thực sự không biết chiếc bát này lại có thể kêu vang như vậy! Giải thích một cách cứng nhắc.
"Con chỉ muốn rửa bát thôi..."
"Cái con nghé nhỏ này! Vừa được một lát thôi mà đã muốn tạo phản rồi!" Lưu thị giơ tay nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu khuê nữ lùn lùn nhà mình. Mặc dù rất tức giận nhưng không nỡ động thủ đánh nàng. Bà ngồi nhổm xuống nhặt mấy mảnh bát vỡ, đau lòng nói: "Con nghé nhỏ, ngày mai con ăn cơm bằng tay đi!"
'Rầm! ’
Một tiếng đóng sầm cửa lớn khiến bốn tỷ muội trong phòng đều giật mình tỉnh táo lại!
"Nha Đản, ăn nhanh đi! Để lâu là nguội đấy!" Kiều Đại Nha khẽ mỉm cười, gắp một miếng thịt vào bát tiểu muội!
Khi tiểu muội mới sinh, nàng ấy là người chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn hơn cả cha nương! Trong nhà cũng chỉ có nàng ấy và hai muội muội thương yêu, mới sinh ra đã không có sữa để uống, là do nàng ấy và hai muội muội chắt chiu, cố gắng nuôi lớn!
Ngày nào cha và nương cũng bị mấy người bên nhà cũ áp bức, căn bản không có lòng dạ nào để quan tâm tiểu muội.
Bọn họ đều biết thế, càng hiểu hơn! Cho nên chỉ có thể chịu đựng được thôi!
"Nương, lát nữa mà gia gia nãi nãi..." Kiều Nhị Nha chạy từ từ đến chỗ Lưu thị đang tức giận và nói nhỏ.
"Không đâu! Hai người đó còn ước gì cha con sống ở bên đó luôn ấy!" Lưu thị đã gả vào Kiều gia nhiều năm như vậy! Bà biết mọi người trong Kiều gia nghĩ gì rõ hơn ai hết! Đúng lúc đang là mùa thu hoạch, mấy người bên nhà cũ càng vui mừng vì có thể giữ lại một cu li làm việc giùm cho nhà họ thì có.
"Nương, ngày mai con sẽ dẫn tam muội lên núi kiếm củi để đi bán trong trấn. Chúng ta có thể sống tốt hơn trước mà không cần dựa dẫm vào cha!" Kiều Đại Nha chen vào bên cạnh Lưu thị nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Thất Nguyệt no nê đã đi rửa ráy rồi! Cuộc sống ở vùng đất nông nghiệp này khiến cô vô cùng thoải mái!
“Ôi Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha nhà chúng ta ngoan quá!” Có khuê nữ như vậy, Lưu thị cảm thấy vô cùng sung sướng, đủ đầy! Chấp niệm không có nhi tử có lẽ cũng nên mất đi!
Chỉ có khuê nữ cũng tốt! Sao có thể kém hơn nhi tử được cơ chứ.
Thật sự là bà đã bị mù suốt bấy nhiêu năm nay! Bỏ bê bốn khuê nữ của mình!
'bùm! ’
Tiếng bát vỡ đánh thức cả ba mẫu tử!
Chạy vào bếp!
Kiều Thất Nguyệt nhìn ba tỷ tỷ và nương! Nàng lại nhìn chiếc bát vỡ, nàng thực sự không biết chiếc bát này lại có thể kêu vang như vậy! Giải thích một cách cứng nhắc.
"Con chỉ muốn rửa bát thôi..."
"Cái con nghé nhỏ này! Vừa được một lát thôi mà đã muốn tạo phản rồi!" Lưu thị giơ tay nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu khuê nữ lùn lùn nhà mình. Mặc dù rất tức giận nhưng không nỡ động thủ đánh nàng. Bà ngồi nhổm xuống nhặt mấy mảnh bát vỡ, đau lòng nói: "Con nghé nhỏ, ngày mai con ăn cơm bằng tay đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro