[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Rất Đáng Yêu…
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
Kiều Thất Nguyệt nhặt một đống sỏi nhỏ ngồi dưới mái hiên, một tay chống cằm, một tay nghịch sỏi!
Một con chim sẻ bay xuống, còn chưa kịp ăn một hạt thóc thì đã nằm dưới đất rồi!
‘Cúc cúc cúc’
Một lúc sau, có đống chim xung quanh chân nàng!
Kiều Đại Nha giặt quần áo xong, cũng không dám trì hoãn quá lâu, vội vàng trở về nhà, bởi vì tiểu muội không đáng tin cậy, nàng ấy sợ chậm một chút thôi là chim ăn hết thóc mất!
"A ... ơ...!"
"Đại tỷ! Tối nay ăn thịt đi!" Kiều Thất Nguyệt nói.
"Nha Đản giỏi quá! Tối nay đại tỷ sẽ nướng chim sẻ cho muội ăn!" Kiều Đại Nha đặt chậu quần áo xuống và xoa xoa đầu tiểu muội!
Kiều Thất Nguyệt "..." Lại nữa rồi...
Kiều Đại Nha phơi quần áo, thấy trong bể nước không còn nhiều nước, liền đứng dậy vừa đi lấy xô dưới mái hiên vừa nói với tiểu muội.
"Nha Đản, đại tỷ đi múc nước, lát nữa sẽ về!"
Kiều Thất Nguyệt nghe nàng ấy nói vậy thì ném mấy viên sỏi đi và vỗ vỗ tay vào mông!
"Đại tỷ! Muội cũng đi múc nước!"
"Nha Đản... Muội vẫn còn nhỏ, chờ đến khi muội lớn rồi đi múc nước giúp đại tỷ sau được không?" Kiều Đại Nha nhìn tiểu muội còn không cao bằng cái đòn gánh thì ngay lập tức từ chối, cho dù muội muội có sức mạnh nhưng mà nàng ấy đang ở đây thì không cần tiểu muội phải cầm đòn gánh đi múc nước.
"Đại tỷ! Muội đi, muội đi! Chờ đợi mệt mỏi quá!" Kiều Thất Nguyệt không biết đại tỷ đang nghĩ gì! Nàng chỉ có thể nói rằng Kiều Đại Nha thực sự là một người tỷ tốt! Cả Nhị Nha và Tam Nha cũng vậy!
Suy cho cùng, ở cái thời đại này, ngay cả bản thân mình cũng chỉ là một mảnh phao, không biết trôi đi đâu về đâu! Mỗi người cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng khả năng tốt nhất của mình!
Nàng thật sự rất biết ơn!
"Được được được! Chỉ cần nửa thùng là được! Đừng lấy nặng quá!" Khuôn mặt của tiểu muội lộ vẻ không kiên nhẫn, Kiều Đại Nha không dám cãi tiếp, tránh cho lát nữa là tiểu muội tức giận!
Kiều Thất Nguyệt cầm thùng đi, ngay cả đòn gánh cũng không cầm mà chạy đi luôn!
Đi đến bên cạnh cái giếng duy nhất trong thôn, nàng ngây người một lúc, sau đó cầm thùng nước bỏ vào trong giếng, rồi kéo lên, nhưng mà chỉ kéo lên được cái thùng không.
Nàng làm lại một lần nữa nhưng mà nó vẫn trống không.
Rõ ràng là trong nước có giếng mà.
Tại sao lại không múc được nước lên thế này.
Nàng xắn tay áo lên, chiến đấu đến cùng với cái giếng
Một con chim sẻ bay xuống, còn chưa kịp ăn một hạt thóc thì đã nằm dưới đất rồi!
‘Cúc cúc cúc’
Một lúc sau, có đống chim xung quanh chân nàng!
Kiều Đại Nha giặt quần áo xong, cũng không dám trì hoãn quá lâu, vội vàng trở về nhà, bởi vì tiểu muội không đáng tin cậy, nàng ấy sợ chậm một chút thôi là chim ăn hết thóc mất!
"A ... ơ...!"
"Đại tỷ! Tối nay ăn thịt đi!" Kiều Thất Nguyệt nói.
"Nha Đản giỏi quá! Tối nay đại tỷ sẽ nướng chim sẻ cho muội ăn!" Kiều Đại Nha đặt chậu quần áo xuống và xoa xoa đầu tiểu muội!
Kiều Thất Nguyệt "..." Lại nữa rồi...
Kiều Đại Nha phơi quần áo, thấy trong bể nước không còn nhiều nước, liền đứng dậy vừa đi lấy xô dưới mái hiên vừa nói với tiểu muội.
"Nha Đản, đại tỷ đi múc nước, lát nữa sẽ về!"
Kiều Thất Nguyệt nghe nàng ấy nói vậy thì ném mấy viên sỏi đi và vỗ vỗ tay vào mông!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại tỷ! Muội cũng đi múc nước!"
"Nha Đản... Muội vẫn còn nhỏ, chờ đến khi muội lớn rồi đi múc nước giúp đại tỷ sau được không?" Kiều Đại Nha nhìn tiểu muội còn không cao bằng cái đòn gánh thì ngay lập tức từ chối, cho dù muội muội có sức mạnh nhưng mà nàng ấy đang ở đây thì không cần tiểu muội phải cầm đòn gánh đi múc nước.
"Đại tỷ! Muội đi, muội đi! Chờ đợi mệt mỏi quá!" Kiều Thất Nguyệt không biết đại tỷ đang nghĩ gì! Nàng chỉ có thể nói rằng Kiều Đại Nha thực sự là một người tỷ tốt! Cả Nhị Nha và Tam Nha cũng vậy!
Suy cho cùng, ở cái thời đại này, ngay cả bản thân mình cũng chỉ là một mảnh phao, không biết trôi đi đâu về đâu! Mỗi người cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng khả năng tốt nhất của mình!
Nàng thật sự rất biết ơn!
"Được được được! Chỉ cần nửa thùng là được! Đừng lấy nặng quá!" Khuôn mặt của tiểu muội lộ vẻ không kiên nhẫn, Kiều Đại Nha không dám cãi tiếp, tránh cho lát nữa là tiểu muội tức giận!
Kiều Thất Nguyệt cầm thùng đi, ngay cả đòn gánh cũng không cầm mà chạy đi luôn!
Đi đến bên cạnh cái giếng duy nhất trong thôn, nàng ngây người một lúc, sau đó cầm thùng nước bỏ vào trong giếng, rồi kéo lên, nhưng mà chỉ kéo lên được cái thùng không.
Nàng làm lại một lần nữa nhưng mà nó vẫn trống không.
Rõ ràng là trong nước có giếng mà.
Tại sao lại không múc được nước lên thế này.
Nàng xắn tay áo lên, chiến đấu đến cùng với cái giếng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro