[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Rất Đáng Yêu…
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
"Ha ha ha!" Tần Minh Hồng từ xa nhìn thấy bóng người nho nhỏ bên cạnh giếng, nàng đang vùi đầu vào trong miệng giếng. Chạy tới gần thì thấy là Nha Đản điên điên, nắm lấy cổ áo của nàng mà không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Nha Đản, có muốn giúp không?"
Hai chân Kiều Thất Nguyệt cách mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang cười nhạo nàng vô cùng vui vẻ kia!
"Ngươi cười đủ chưa? Thả ta xuống! Cẩn thận ta đánh ngươi!"
"Ồ ồ ồ, được rồi!" Tần Minh Hồng không cười nữa. Chơi chơi liền quên mất Nha Đản điên đánh người không quan tâm gì cả, mấu chốt là ai bị đánh cũng không dám kêu, sợ bị đánh tiếp!
"Nha Đản! Ta ta ta ..."
"Giúp ta lấy nước, ta sẽ tha thứ cho ngươi!" Kiều Thất Nguyệt không vui nói, vung vung nắm đấm nhỏ của mình! Nói ra thì đúng là xấu hổ chết đi được! Nếu không phải thật sự không có biện pháp nào khác nữa thì nàng nhất định đánh cho Tần Minh Hồng một trận ra trò.
"Được!" Tần Minh Hồng lau mồ hôi lạnh không có trên trán! Ngoan ngoãn ném thùng xuống giếng!
Dưới cái nhìn của Kiều Thất Nguyệt, Tần Minh Hồng nhẹ nhàng kéo một thùng đầy nước lên!
...
"Nha Đản!" Tần Minh Hồng múc đầy hai thùng nước, cứng ngắc nhìn tiểu tổ tông!
"Dạy ta!" Nàng không phục. CÙng là ném thùng xuống giếng rồi kéo lên thôi mà, tại sao hắn ta lại có thể kéo nước lên? Vẻ mặt Kiều Thất Nguyệt không phục, giơ nắm đấm ra uy hiếp Tần Minh Hồng!
"Ồ! Được rồi... trước là... sau đó..." Tần Minh Hồng ngoan ngoãn nghe theo!
Kiều Đại Nha ngơ ngác, chuyện này đơn giản như vậy thôi á, căn bản không liên quan gì đến sức mạnh cả!
"Ừ! Cảm ơn!" Mất mặt quá đi mất, đương nhiên là phải chạy trước thôi!
Tần Minh Hồng nhìn bóng nhỏ càng ngày càng đi xa, hắn ta nhìn một hồi mới về nhà... Cô em vợ đáng yêu quá đi mất!
Kiều Thất Nguyệt quyết định, ít nhất là ba ngày nữa nàng sẽ không đi múc nước nữa, xấu hổ quá đi mất.
"Nha Đản, muội mệt không? Uống nước đi!" Kiều Đại Nha đang làm sạch chim sẻ, tay nàng ấy bẩn, mặc dù lau qua rồi nhưng cũng không dám đi rót nước cho tiểu muội!
"Đại tỷ, muội không khát!" Kể từ khi Kiều Thất Nguyệt tỉnh táo lại thì không nhìn thấy nhị tỷ và tam tỷ cho nên hỏi một chút: "Đại tỷ, Nhị tỷ và tam tỷ đâu rồi!" Về phần cha nương thì nàng chán chả muốn hỏi
"Hai đứa đang kiếm củi trên núi!" Kiều Đại Nha nói.
"Muội đi tìm nhị tỷ, tam tỷ!" Biết nhị tỷ, tam tỷ đang ở chỗ nào! Kiều Thất Nguyệt không ở lại lâu nữa mà lập tức quay người rời đi.
"Nha Đản, có muốn giúp không?"
Hai chân Kiều Thất Nguyệt cách mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang cười nhạo nàng vô cùng vui vẻ kia!
"Ngươi cười đủ chưa? Thả ta xuống! Cẩn thận ta đánh ngươi!"
"Ồ ồ ồ, được rồi!" Tần Minh Hồng không cười nữa. Chơi chơi liền quên mất Nha Đản điên đánh người không quan tâm gì cả, mấu chốt là ai bị đánh cũng không dám kêu, sợ bị đánh tiếp!
"Nha Đản! Ta ta ta ..."
"Giúp ta lấy nước, ta sẽ tha thứ cho ngươi!" Kiều Thất Nguyệt không vui nói, vung vung nắm đấm nhỏ của mình! Nói ra thì đúng là xấu hổ chết đi được! Nếu không phải thật sự không có biện pháp nào khác nữa thì nàng nhất định đánh cho Tần Minh Hồng một trận ra trò.
"Được!" Tần Minh Hồng lau mồ hôi lạnh không có trên trán! Ngoan ngoãn ném thùng xuống giếng!
Dưới cái nhìn của Kiều Thất Nguyệt, Tần Minh Hồng nhẹ nhàng kéo một thùng đầy nước lên!
...
"Nha Đản!" Tần Minh Hồng múc đầy hai thùng nước, cứng ngắc nhìn tiểu tổ tông!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạy ta!" Nàng không phục. CÙng là ném thùng xuống giếng rồi kéo lên thôi mà, tại sao hắn ta lại có thể kéo nước lên? Vẻ mặt Kiều Thất Nguyệt không phục, giơ nắm đấm ra uy hiếp Tần Minh Hồng!
"Ồ! Được rồi... trước là... sau đó..." Tần Minh Hồng ngoan ngoãn nghe theo!
Kiều Đại Nha ngơ ngác, chuyện này đơn giản như vậy thôi á, căn bản không liên quan gì đến sức mạnh cả!
"Ừ! Cảm ơn!" Mất mặt quá đi mất, đương nhiên là phải chạy trước thôi!
Tần Minh Hồng nhìn bóng nhỏ càng ngày càng đi xa, hắn ta nhìn một hồi mới về nhà... Cô em vợ đáng yêu quá đi mất!
Kiều Thất Nguyệt quyết định, ít nhất là ba ngày nữa nàng sẽ không đi múc nước nữa, xấu hổ quá đi mất.
"Nha Đản, muội mệt không? Uống nước đi!" Kiều Đại Nha đang làm sạch chim sẻ, tay nàng ấy bẩn, mặc dù lau qua rồi nhưng cũng không dám đi rót nước cho tiểu muội!
"Đại tỷ, muội không khát!" Kể từ khi Kiều Thất Nguyệt tỉnh táo lại thì không nhìn thấy nhị tỷ và tam tỷ cho nên hỏi một chút: "Đại tỷ, Nhị tỷ và tam tỷ đâu rồi!" Về phần cha nương thì nàng chán chả muốn hỏi
"Hai đứa đang kiếm củi trên núi!" Kiều Đại Nha nói.
"Muội đi tìm nhị tỷ, tam tỷ!" Biết nhị tỷ, tam tỷ đang ở chỗ nào! Kiều Thất Nguyệt không ở lại lâu nữa mà lập tức quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro