[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Sẽ Chết Người Đ...
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 20:15:04
Không ngờ bây giờ lão nhị lại muốn gây chuyện, không nghe lời!
"Ha ha!" Cha Kiều đứng dậy, cười khẩy, vỗ vỗ vết bẩn trên người, cười nói: "Cha nương, hai người hết giận rồi chứ! Nếu không thì hai người lại đánh thêm mấy cái?"
Kiều lão đầu "..."
Đại Viên thị "..."
"Lão nhị, ngươi có biết bây giờ ngươi đang nói cái gì không?" Kiều lão đầu có dự cảm không tốt, bổ sung nói: "Nương ngươi đánh ngươi là có lý, nương ngươi chỉ là tức giận mà thôi! Đừng nói chỉ một cái tát! Cho dù là mười cái ngươi cũng phải chịu!"
"Ồ!" Cha Kiều nhẹ nhàng nói!
Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, bình tĩnh của lão nhị, Đại Viên thị tức cứ có cảm giác như điều gì đó đang thoát ra khỏi tầm kiểm soát của bà ta!
"Lão nhị, ta đã bàn chuyện này với cha ngươi và đại ca của ngươi rồi! Mặc dù đại ca ngươi không đành lòng nhưng dưới sự khuyên nhủ của ta và cha ngươi, đại ca ngươi cũng đã đông ý để Nhị Thành làm con thừa tự cho ngươi. Sau này, ngươi là người có nhi tử, sau này cũng có người để dựa vào. Ta và cha ngươi làm vậy đều là vì tốt cho ngươi. Chúng ta sẽ không làm hại ngươi!”
Ngay khi Đại Viên thị nói chuyện thì Kiều lão đầu đã nhìn chằm chằm vào lão nhị, nhưng ông ta không thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của lão nhị! Ông ta cảm thấy hơi bất an!
"Lão nhị, ngươi cũng nhìn Nhị Thành lớn lên, cũng giống như thân nhi tử vậy. Ý của ngươi như thế nào? Để cha nướng sớm có chuẩn bị?"
Mỗi một chữ mà cha nương nói giống như một cây kim đâm thẳng vào trong tim cha Kiều vậy! Ông chưa bao giờ hiểu tại sao đều là nhi tử nhưng lại bị đối xử khác nhau như thế!
Trong lòng ông vô cùng đau khổ, thê lương! Cũng chỉ có thể mà thôi.
"Cha nương mau trở về đi! Đời này con không cần nhi tử! Con chỉ cần có khuê nữ!"
Kiều lão đầu "..."
Đại Viên thị "..."
"Đại ca thực sự không đồng ý sao? Hai người cũng đừng nói chuyện buồn cười như thế nữa! Chiếm được bao nhiêu chỗ tốt rồi còn giả vờ mưa sa, trước kia ta đều nhịn, nhưng từ giờ trở đi, đừng ai nghĩ đến việc đến chỗ ta muốn lợi dụng một nhà chúng ta nữa. Bất kì ai cũng không được, hai người cũng vậy!" Nói xong thì cha Kiều bình thường trở lại.
Kiều lão đầu "..."
"Lão nhị!"
Đại Viên thị "..."
"Lão nương đánh chết ngươi..."
“Đánh chết ai?” Một âm thanh từ từ vang lên, Kiều Thất Nguyệt đi ra ngoài tìm cha Kiều, từ xa nhìn thấy Kiều lão đầu và Đại Viên thị đã ở đó rồi! Nàng chỉ trốn bên cạnh và lắng nghe! Càng nghe, thì nàng nắm tay lại càng chặt. Đây thật sự là thân sinh nhi tử á hả? Kiểu gì cũng muốn lột mấy lớp da của cha Kiều!
"Ha ha!" Cha Kiều đứng dậy, cười khẩy, vỗ vỗ vết bẩn trên người, cười nói: "Cha nương, hai người hết giận rồi chứ! Nếu không thì hai người lại đánh thêm mấy cái?"
Kiều lão đầu "..."
Đại Viên thị "..."
"Lão nhị, ngươi có biết bây giờ ngươi đang nói cái gì không?" Kiều lão đầu có dự cảm không tốt, bổ sung nói: "Nương ngươi đánh ngươi là có lý, nương ngươi chỉ là tức giận mà thôi! Đừng nói chỉ một cái tát! Cho dù là mười cái ngươi cũng phải chịu!"
"Ồ!" Cha Kiều nhẹ nhàng nói!
Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, bình tĩnh của lão nhị, Đại Viên thị tức cứ có cảm giác như điều gì đó đang thoát ra khỏi tầm kiểm soát của bà ta!
"Lão nhị, ta đã bàn chuyện này với cha ngươi và đại ca của ngươi rồi! Mặc dù đại ca ngươi không đành lòng nhưng dưới sự khuyên nhủ của ta và cha ngươi, đại ca ngươi cũng đã đông ý để Nhị Thành làm con thừa tự cho ngươi. Sau này, ngươi là người có nhi tử, sau này cũng có người để dựa vào. Ta và cha ngươi làm vậy đều là vì tốt cho ngươi. Chúng ta sẽ không làm hại ngươi!”
Ngay khi Đại Viên thị nói chuyện thì Kiều lão đầu đã nhìn chằm chằm vào lão nhị, nhưng ông ta không thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của lão nhị! Ông ta cảm thấy hơi bất an!
"Lão nhị, ngươi cũng nhìn Nhị Thành lớn lên, cũng giống như thân nhi tử vậy. Ý của ngươi như thế nào? Để cha nướng sớm có chuẩn bị?"
Mỗi một chữ mà cha nương nói giống như một cây kim đâm thẳng vào trong tim cha Kiều vậy! Ông chưa bao giờ hiểu tại sao đều là nhi tử nhưng lại bị đối xử khác nhau như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng ông vô cùng đau khổ, thê lương! Cũng chỉ có thể mà thôi.
"Cha nương mau trở về đi! Đời này con không cần nhi tử! Con chỉ cần có khuê nữ!"
Kiều lão đầu "..."
Đại Viên thị "..."
"Đại ca thực sự không đồng ý sao? Hai người cũng đừng nói chuyện buồn cười như thế nữa! Chiếm được bao nhiêu chỗ tốt rồi còn giả vờ mưa sa, trước kia ta đều nhịn, nhưng từ giờ trở đi, đừng ai nghĩ đến việc đến chỗ ta muốn lợi dụng một nhà chúng ta nữa. Bất kì ai cũng không được, hai người cũng vậy!" Nói xong thì cha Kiều bình thường trở lại.
Kiều lão đầu "..."
"Lão nhị!"
Đại Viên thị "..."
"Lão nương đánh chết ngươi..."
“Đánh chết ai?” Một âm thanh từ từ vang lên, Kiều Thất Nguyệt đi ra ngoài tìm cha Kiều, từ xa nhìn thấy Kiều lão đầu và Đại Viên thị đã ở đó rồi! Nàng chỉ trốn bên cạnh và lắng nghe! Càng nghe, thì nàng nắm tay lại càng chặt. Đây thật sự là thân sinh nhi tử á hả? Kiểu gì cũng muốn lột mấy lớp da của cha Kiều!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro