[Làm Ruộng] Đản Mạnh Mẽ Điên Cuồng Không Sợ Ai
Trả Nợ
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-11-23 00:07:20
"Muội cầm an toàn!" Kiều Đại Nha cười nói.
"Được!" Kiều Thất Nguyệt tùy ý nhận lấy!
Lưu thị rất thức thời, không đi đến nói chuyện mà mà vào bếp nấu ăn!
Nhị Nha và Tam Nha cũng đang dọn dẹp bên trong và bên ngoài ngôi nhà.
Tất cả gia sản đều giao cho tiểu muội, Kiều Đại Nha đều cảm thấy yên tâm, tự tại rất nhiều! Nhanh chóng đi ra phơi lúa!
"Đại Nha tỷ, Đại Nha tỷ, tỷ có ở nhà không?"
Một giọng nữ vang lên bên ngoài!
"Ở đây!" Kiều Đại Nha chạy tới!
“Đại Nha tỷ, ngày mai tỷ có đi lên thị trấn không?” Tần Minh Nguyệt cười hỏi.
"Minh Nguyệt, muội đi trấn có việc gì không?" Kiều Đại Nha cười hỏi.
"Ta không có việc gì lớn, chỉ là đi dạo mua ít đồ thôi. Đại Nha tỷ, tỷ có đi không?" Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói.
“Đi, đúng lúc trong nhà đang có khá nhiều củi.” Kiều Đại Nha vẫn luôn hâm mộ với nàng ấy, là cháu gái của trưởng thôn, là bảo bối của cha nương, còn được hai ca ca cưng chiều!
"Vậy sáng mai gặp lại!" Tần Minh Nguyệt vui mừng khôn xiết, vui vẻ nhảy đi!
"Đại tỷ, trên thị trấn có gì chơi không?" Giọng nói ngoài cửa đã đánh thức Kiều Thất Nguyệt!
"Vậy muội có muốn đi không? Ngày mai tỷ dẫn muội đến đó!" Kiều Đại Nha cười hỏi.
"Đi!" Kiều Thất Nguyệt lục tìm ký ức của mình, ngoại trừ ở trong thôn, còn lại là ở trên núi! Thậm chí còn chưa đến thị trấn một lần!
"Vậy muội phải ngoan ngoãn, nghe lời, không được chạy lung tung, chỉ có thể đi theo đi tỷ, như vậy có làm được không?" Kiều Đại Nha dỗ dành nói.
"Được rồi!" Nghe đại tỷ nói chuyện như nói với con nít vậy, Kiều Thất Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nàng lại vui vẻ đồng ý!
Lưu thị đứng ở cửa bếp nhìn thấy đại khuê nữ và tiểu khuê nữ đang nói chuyện với nhau, bà muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại!
Có lẽ mấy đứa không muốn nghe bà nói, phỏng chừng còn bị hai khuê nữ ghét bỏ nữa kia.
Tần Minh Nguyệt nhảy chân sáo về nhà, không để ý tới nương gọi, vui vẻ chạy vào nhà nhị ca!
"Nha đầu thối này!" Vương Tú Liên cười mắng yêu!
"Nhị ca, nhị ca!" Tần Minh Nguyệt thở hổn hển kêu lên.
"Vội vàng làm gì? Đừng để té!" Tần Minh Hồng giật mình nhét cây trâm đã được chạm khắc một nửa vào dưới chăn!
"Khà khà! Nhị ca, huynh đang giấu cái gì? Ngay cả muội cũng không thể xem được sao?" Hai mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên.
"Muội nhìn nhầm rồi!" Tần Minh Hồng đỏ mặt không thừa nhận!
" Hừ hừ!" Tần Minh Nguyệt trợn mắt nói: "Nhị ca, ngày mai ta muốn đi thị trấn đi dạo, huynh đi cùng ta được không?"
"Được!" Kiều Thất Nguyệt tùy ý nhận lấy!
Lưu thị rất thức thời, không đi đến nói chuyện mà mà vào bếp nấu ăn!
Nhị Nha và Tam Nha cũng đang dọn dẹp bên trong và bên ngoài ngôi nhà.
Tất cả gia sản đều giao cho tiểu muội, Kiều Đại Nha đều cảm thấy yên tâm, tự tại rất nhiều! Nhanh chóng đi ra phơi lúa!
"Đại Nha tỷ, Đại Nha tỷ, tỷ có ở nhà không?"
Một giọng nữ vang lên bên ngoài!
"Ở đây!" Kiều Đại Nha chạy tới!
“Đại Nha tỷ, ngày mai tỷ có đi lên thị trấn không?” Tần Minh Nguyệt cười hỏi.
"Minh Nguyệt, muội đi trấn có việc gì không?" Kiều Đại Nha cười hỏi.
"Ta không có việc gì lớn, chỉ là đi dạo mua ít đồ thôi. Đại Nha tỷ, tỷ có đi không?" Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói.
“Đi, đúng lúc trong nhà đang có khá nhiều củi.” Kiều Đại Nha vẫn luôn hâm mộ với nàng ấy, là cháu gái của trưởng thôn, là bảo bối của cha nương, còn được hai ca ca cưng chiều!
"Vậy sáng mai gặp lại!" Tần Minh Nguyệt vui mừng khôn xiết, vui vẻ nhảy đi!
"Đại tỷ, trên thị trấn có gì chơi không?" Giọng nói ngoài cửa đã đánh thức Kiều Thất Nguyệt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy muội có muốn đi không? Ngày mai tỷ dẫn muội đến đó!" Kiều Đại Nha cười hỏi.
"Đi!" Kiều Thất Nguyệt lục tìm ký ức của mình, ngoại trừ ở trong thôn, còn lại là ở trên núi! Thậm chí còn chưa đến thị trấn một lần!
"Vậy muội phải ngoan ngoãn, nghe lời, không được chạy lung tung, chỉ có thể đi theo đi tỷ, như vậy có làm được không?" Kiều Đại Nha dỗ dành nói.
"Được rồi!" Nghe đại tỷ nói chuyện như nói với con nít vậy, Kiều Thất Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nàng lại vui vẻ đồng ý!
Lưu thị đứng ở cửa bếp nhìn thấy đại khuê nữ và tiểu khuê nữ đang nói chuyện với nhau, bà muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại!
Có lẽ mấy đứa không muốn nghe bà nói, phỏng chừng còn bị hai khuê nữ ghét bỏ nữa kia.
Tần Minh Nguyệt nhảy chân sáo về nhà, không để ý tới nương gọi, vui vẻ chạy vào nhà nhị ca!
"Nha đầu thối này!" Vương Tú Liên cười mắng yêu!
"Nhị ca, nhị ca!" Tần Minh Nguyệt thở hổn hển kêu lên.
"Vội vàng làm gì? Đừng để té!" Tần Minh Hồng giật mình nhét cây trâm đã được chạm khắc một nửa vào dưới chăn!
"Khà khà! Nhị ca, huynh đang giấu cái gì? Ngay cả muội cũng không thể xem được sao?" Hai mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên.
"Muội nhìn nhầm rồi!" Tần Minh Hồng đỏ mặt không thừa nhận!
" Hừ hừ!" Tần Minh Nguyệt trợn mắt nói: "Nhị ca, ngày mai ta muốn đi thị trấn đi dạo, huynh đi cùng ta được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro