[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Có Thể Văn Có T...
2024-11-13 23:43:09
Không phải hắn ta là đại tôn tử của Phạm gia sao? Ngộ nhỡ hắn ta bị thương thì làm sao?
Khi Phạm Nhị Trụ nhìn thấy đại ca của mình rút lui thì ngay lập tức hắn ta càng lùi xa hơn.
Mắt thấy hai nhi tử không động đậy thì Tôn Kim Hoa run rẩy kêu to thương lượng: “Đệ muội à, ngươi thấy hay là ta cho Đại Nha và Nhị Nha nửa cái bánh bao đen nhé, nữ nhân có ngồi vào bàn ăn hay không cũng đâu có quan trọng gì.”
Thủy Thanh cười nhạt nói: “Nếu không có gì quan trọng thì tẩu cũng đừng ngồi vào bàn ăn nữa, cầm bát và ngồi xổm trong góc ăn đi.”
Khi còn sống ở quê nhà thì nàng cũng thích bưng bát ngồi xổm bên ngoài ăn cơm thay vì ngồi ăn đàng hoàng trên bàn ăn. Nhưng không muốn và không được phép là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đại Nha và Nhị Nha có thể không muốn nhưng phải được phép.
"Vậy thì không thể nào, không dễ gì ta mới có thể đợi đến lúc được ngồi vào bàn ăn.” Tôn Kim Hoa buột miệng nói.
Mẹ Phạm nghĩ đến lúc còn nhỏ nhìn người nhà ăn uống cười đùa quanh bàn ăn thì bĩu môi bất mãn: “Hộ nông dân, ai đến đây mà không như vậy, sao ngươi nhất định phải làm loạn, đừng nghĩ lúc ngươi làm ầm ĩ trong sân được mấy nữ nhân kia nói giúp thì ngươi đắc ý, ngươi đi khắp thôn này hỏi xem ai sẽ giúp ngươi.”
Thủy Thanh dùng dao làm bếp chém mạnh xuống chiếc bàn ăn, chiếc bàn ăn xập xệ ngay lập tức bị tách làm đôi rồi gãy vụn.
Những chiếc nồi đá đựng súp và rau trên bàn rơi rầm xuống đất cùng với bốn chiếc rổ tre đựng bánh bao đen.
Những chiếc bánh cứng lăn trên mặt đất, bụi bẩn trộn lẫn vào màu đen của bánh.
Mẹ Phạm há hốc miệng, đôi mắt nhăn nheo mở to, chẳng phải vừa rồi ở trong sân tiểu tức phụ nhi rất quan tâm đến thanh danh của nhà mình hay sao?
Còn biết cách lấy lòng những nữ nhân ở trong thôn.
Bà ta không dám tin hỏi: “Sao ngươi không đi nghe ngóng xem sao.”
"Tại sao ta phải đi nghe ngóng? Làm như vậy không phải càng nhanh càng tốt hơn sao?" Thủy Thanh mãn nguyện nói.
Trước đây việc bán Đại Nha là việc lớn, nên cho dù là nam nhân hay nữ nhân trong thôn thì cũng sẽ đứng về phía họ và giúp đỡ họ. Còn việc nữ nhi của nàng có được ngồi vào bàn ăn hay không có là chuyện vặt vãnh trong nhà.
Nói cách khác, người nhà muốn cho thì cho, không muốn thì người ngoài không thể nói gì? Nói ra cũng vô ích thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Phạm Nhị Trụ nhìn thấy đại ca của mình rút lui thì ngay lập tức hắn ta càng lùi xa hơn.
Mắt thấy hai nhi tử không động đậy thì Tôn Kim Hoa run rẩy kêu to thương lượng: “Đệ muội à, ngươi thấy hay là ta cho Đại Nha và Nhị Nha nửa cái bánh bao đen nhé, nữ nhân có ngồi vào bàn ăn hay không cũng đâu có quan trọng gì.”
Thủy Thanh cười nhạt nói: “Nếu không có gì quan trọng thì tẩu cũng đừng ngồi vào bàn ăn nữa, cầm bát và ngồi xổm trong góc ăn đi.”
Khi còn sống ở quê nhà thì nàng cũng thích bưng bát ngồi xổm bên ngoài ăn cơm thay vì ngồi ăn đàng hoàng trên bàn ăn. Nhưng không muốn và không được phép là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đại Nha và Nhị Nha có thể không muốn nhưng phải được phép.
"Vậy thì không thể nào, không dễ gì ta mới có thể đợi đến lúc được ngồi vào bàn ăn.” Tôn Kim Hoa buột miệng nói.
Mẹ Phạm nghĩ đến lúc còn nhỏ nhìn người nhà ăn uống cười đùa quanh bàn ăn thì bĩu môi bất mãn: “Hộ nông dân, ai đến đây mà không như vậy, sao ngươi nhất định phải làm loạn, đừng nghĩ lúc ngươi làm ầm ĩ trong sân được mấy nữ nhân kia nói giúp thì ngươi đắc ý, ngươi đi khắp thôn này hỏi xem ai sẽ giúp ngươi.”
Thủy Thanh dùng dao làm bếp chém mạnh xuống chiếc bàn ăn, chiếc bàn ăn xập xệ ngay lập tức bị tách làm đôi rồi gãy vụn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những chiếc nồi đá đựng súp và rau trên bàn rơi rầm xuống đất cùng với bốn chiếc rổ tre đựng bánh bao đen.
Những chiếc bánh cứng lăn trên mặt đất, bụi bẩn trộn lẫn vào màu đen của bánh.
Mẹ Phạm há hốc miệng, đôi mắt nhăn nheo mở to, chẳng phải vừa rồi ở trong sân tiểu tức phụ nhi rất quan tâm đến thanh danh của nhà mình hay sao?
Còn biết cách lấy lòng những nữ nhân ở trong thôn.
Bà ta không dám tin hỏi: “Sao ngươi không đi nghe ngóng xem sao.”
"Tại sao ta phải đi nghe ngóng? Làm như vậy không phải càng nhanh càng tốt hơn sao?" Thủy Thanh mãn nguyện nói.
Trước đây việc bán Đại Nha là việc lớn, nên cho dù là nam nhân hay nữ nhân trong thôn thì cũng sẽ đứng về phía họ và giúp đỡ họ. Còn việc nữ nhi của nàng có được ngồi vào bàn ăn hay không có là chuyện vặt vãnh trong nhà.
Nói cách khác, người nhà muốn cho thì cho, không muốn thì người ngoài không thể nói gì? Nói ra cũng vô ích thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro