[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Xem Ta Trình Di...
2024-11-13 23:43:09
“Vậy ra Đại Nha và Nhị Nha đang quỳ trên đất mới là người của Phạm gia thật, ôi, khó mà phân biệt “người trong” hay “người ngoài.”
Giữa trưa nắng gắt, Thủy Thanh lợi dụng tình hình mà đỡ hai nhi nữ đang quỳ trên mặt đất lên. Trong đôi mắt non nớt của chúng vẫn còn rưng rưng nước mắt, thân hình gầy gò bị đánh, lần đầu tiên được “nương” đỡ dậy, ba mẹ con đứng tựa sát vào nhau trên sân.
Đại Nha và Nhị Nha cố kìm lại nước mắt, thật sự nương sẽ bảo vệ họ sao? Nương còn là người không có vị trí trong nhà thì có thể bảo vệ họ không.
Nhưng khi hai tỷ muội họ bị đánh thì nương đã bước ra thật, thay vì sẽ trốn trong nhà như thường lệ. Hóa ra cảm giác có nương bảo vệ thật tuyệt…
Kế hoạch ban đầu của mẹ Phạm không thành, bà ta ngẩn người đứng tại chỗ, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Còn không phải là do chúng ích kỷ giấu đồ ăn cho nhau sao.”
Thủy Thanh trừng mắt nhìn lên trời, tôn nữ đưa nửa nửa chiếc bánh hấp đen mặt cho người mẹ ruột không rõ sống chết của mình nhưng trong mắt của mẹ Phạm thì chuyện này trái với luật trời.
Là một ta lỗi không thể tha thứ được.
nàng không giải thích thuận theo mẹ chồng mà lại chuyển sự chú ý rồi hỏi: “Nương nhìn hai tôn nữ của nương đi, hơn mười tuổi mà thân hình gầy gò như cây ngô trên đồng, quần áo mặc trên người là đồ mà biểu ca đã vứt đi, trước khi được mặc thì đã chồng chéo mảnh vá rồi, trong miệng nương thì đây chính là nuôi ăn nuôi mặc đấy hả?”
“Tục ngữ có câu không vạch áo cho người xem lưng nhưng nếu như nương đã nói trước như vậy thì ta có thể nói cho nương biết, từ khi hai tôn nữ của nương còn nhỏ thì chưa ngày nào được ăn no, đêm nào cũng đói lả đến không ngủ được, đói đến mức da bụng dán chặt vào da lưng, cả người rệu rã, ngày nào cũng phải ôm cái bụng đói cồn cào mà ngủ, nương nói xem mùi vị đó có dễ chịu hay không?”
Than vãn, ai mà không than vãn?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giữa trưa nắng gắt, Thủy Thanh lợi dụng tình hình mà đỡ hai nhi nữ đang quỳ trên mặt đất lên. Trong đôi mắt non nớt của chúng vẫn còn rưng rưng nước mắt, thân hình gầy gò bị đánh, lần đầu tiên được “nương” đỡ dậy, ba mẹ con đứng tựa sát vào nhau trên sân.
Đại Nha và Nhị Nha cố kìm lại nước mắt, thật sự nương sẽ bảo vệ họ sao? Nương còn là người không có vị trí trong nhà thì có thể bảo vệ họ không.
Nhưng khi hai tỷ muội họ bị đánh thì nương đã bước ra thật, thay vì sẽ trốn trong nhà như thường lệ. Hóa ra cảm giác có nương bảo vệ thật tuyệt…
Kế hoạch ban đầu của mẹ Phạm không thành, bà ta ngẩn người đứng tại chỗ, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Còn không phải là do chúng ích kỷ giấu đồ ăn cho nhau sao.”
Thủy Thanh trừng mắt nhìn lên trời, tôn nữ đưa nửa nửa chiếc bánh hấp đen mặt cho người mẹ ruột không rõ sống chết của mình nhưng trong mắt của mẹ Phạm thì chuyện này trái với luật trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một ta lỗi không thể tha thứ được.
nàng không giải thích thuận theo mẹ chồng mà lại chuyển sự chú ý rồi hỏi: “Nương nhìn hai tôn nữ của nương đi, hơn mười tuổi mà thân hình gầy gò như cây ngô trên đồng, quần áo mặc trên người là đồ mà biểu ca đã vứt đi, trước khi được mặc thì đã chồng chéo mảnh vá rồi, trong miệng nương thì đây chính là nuôi ăn nuôi mặc đấy hả?”
“Tục ngữ có câu không vạch áo cho người xem lưng nhưng nếu như nương đã nói trước như vậy thì ta có thể nói cho nương biết, từ khi hai tôn nữ của nương còn nhỏ thì chưa ngày nào được ăn no, đêm nào cũng đói lả đến không ngủ được, đói đến mức da bụng dán chặt vào da lưng, cả người rệu rã, ngày nào cũng phải ôm cái bụng đói cồn cào mà ngủ, nương nói xem mùi vị đó có dễ chịu hay không?”
Than vãn, ai mà không than vãn?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro