(Làm Ruộng) Nông Gia Tiểu Phúc Bảo: Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà
Ghen Ghét Là Bệ...
2024-10-28 14:29:13
“Vâng, Điền đại nương.” Vương Thiết Trụ vẫn cúi đầu cuốc đất. Ba mẹ con Điền gia, chẳng ai dễ chơi, toàn những người chua ngoa đanh đá, lại còn không biết lý lẽ. Bình thường nhà hắn ta cũng chẳng qua lại gì với họ, chắc giờ đến đây cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Thấy Vương Thiết Trụ lạnh nhạt như vậy, Điền lão thái hơi biến sắc, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, bà ta vẫn dẫn hai nhi tức của mình vào sân.
“Ôi chao, hôm qua nghe nói nhà các ngươi bắt được mấy con dê trên núi về, hóa ra là thật. Chậc chậc, nhìn mấy con dê con này xem, béo tốt thật đấy.” Ba người vây quanh chuồng dê, Điền gia tiểu nhi tức Lý Xuân Hoa còn đưa tay ra sờ soạng.
Vương lão thái đang dỗ dành cháu gái, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, định đặt đứa bé xuống giường thì thấy đôi mắt cháu gái sáng long lanh như sao: “Noãn nha đầu, muốn ra xem náo nhiệt à?”
Vương Noãn Noãn đang làm nũng với tổ mẫu, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, máu hóng hớt nổi lên, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn bà ấy: “A, a, ơ.” Vâng vâng, con muốn ra ngoài.
Vương lão thái nhìn Tiền Cẩm Bình đang ngủ, quấn thêm chăn cho Vương Noãn Noãn rồi bế ra ngoài. Vừa ra đến cửa đã thấy ba mẹ con Điền gia đang vây quanh chuồng dê nhà mình, bà ấy liền liếc xéo: “Ô, đây chẳng phải là Điền tẩu tử sao? Cơn gió nào đưa bà đến đây thế?”
Điền lão thái cười hề hề, không quay đầu lại: “Là thế này, Vương tẩu, nhà bà bắt được mấy con dê trên núi… Ta nghĩ một mình bà chăm sóc chúng vất vả quá, nên định giúp bà giảm bớt gánh nặng, mua một con dê con về nuôi.”
Nghe đến đây, Vương lão thái khịt mũi. Nói nghe hay ho, chẳng phải là muốn chiếm tiện nghi sao. Bà ấy đảo mắt: “Điền đại tẩu, bán cho nhà bà cũng được. Nhà ta vừa mới sinh thêm cháu, chỗ nào cũng cần dùng tiền, ta cũng không đòi hỏi nhiều, nếu bà ưng con nào thì một con dê con một lượng bạc.”
Nghe vậy, Điền lão thái trừng mắt, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Sao bà không đi cướp luôn đi! Cùng làng xóm với nhau, sao lại ác độc thế!”
Điền gia đại nhi tức Vu Phán Đệ dịu dàng nói: “Nương, Vương thẩm nói đùa đấy thôi. Cùng làng xóm với nhau, sao lại đòi một lượng bạc chứ.”
Thấy Vương Thiết Trụ lạnh nhạt như vậy, Điền lão thái hơi biến sắc, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, bà ta vẫn dẫn hai nhi tức của mình vào sân.
“Ôi chao, hôm qua nghe nói nhà các ngươi bắt được mấy con dê trên núi về, hóa ra là thật. Chậc chậc, nhìn mấy con dê con này xem, béo tốt thật đấy.” Ba người vây quanh chuồng dê, Điền gia tiểu nhi tức Lý Xuân Hoa còn đưa tay ra sờ soạng.
Vương lão thái đang dỗ dành cháu gái, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, định đặt đứa bé xuống giường thì thấy đôi mắt cháu gái sáng long lanh như sao: “Noãn nha đầu, muốn ra xem náo nhiệt à?”
Vương Noãn Noãn đang làm nũng với tổ mẫu, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, máu hóng hớt nổi lên, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn bà ấy: “A, a, ơ.” Vâng vâng, con muốn ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương lão thái nhìn Tiền Cẩm Bình đang ngủ, quấn thêm chăn cho Vương Noãn Noãn rồi bế ra ngoài. Vừa ra đến cửa đã thấy ba mẹ con Điền gia đang vây quanh chuồng dê nhà mình, bà ấy liền liếc xéo: “Ô, đây chẳng phải là Điền tẩu tử sao? Cơn gió nào đưa bà đến đây thế?”
Điền lão thái cười hề hề, không quay đầu lại: “Là thế này, Vương tẩu, nhà bà bắt được mấy con dê trên núi… Ta nghĩ một mình bà chăm sóc chúng vất vả quá, nên định giúp bà giảm bớt gánh nặng, mua một con dê con về nuôi.”
Nghe đến đây, Vương lão thái khịt mũi. Nói nghe hay ho, chẳng phải là muốn chiếm tiện nghi sao. Bà ấy đảo mắt: “Điền đại tẩu, bán cho nhà bà cũng được. Nhà ta vừa mới sinh thêm cháu, chỗ nào cũng cần dùng tiền, ta cũng không đòi hỏi nhiều, nếu bà ưng con nào thì một con dê con một lượng bạc.”
Nghe vậy, Điền lão thái trừng mắt, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Sao bà không đi cướp luôn đi! Cùng làng xóm với nhau, sao lại ác độc thế!”
Điền gia đại nhi tức Vu Phán Đệ dịu dàng nói: “Nương, Vương thẩm nói đùa đấy thôi. Cùng làng xóm với nhau, sao lại đòi một lượng bạc chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro