(Làm Ruộng) Nông Gia Tiểu Phúc Bảo: Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà
Khóc Đủ Rồi, Đi...
2024-10-28 14:29:13
Chương Tú Nhi khựng lại, kéo Vương Đại Trụ đi một hơi ra xa, ngồi xổm xuống đất khóc nức nở.
Vương Đại Trụ đứng chôn chân tại chỗ, có chút lúng túng, cuối cùng ngồi xổm xuống vỗ vai Chương Tú Nhi, thở dài: "Tú Nhi, đừng khóc nữa, còn có ta mà."
Nói xong mặt còn hơi đỏ, đây có lẽ là câu nói hay nhất mà Vương Đại Trụ từng nói.
Chương Tú Nhi cũng biết phu quân mình chất phác, phì cười, sau đó đứng dậy lau mạnh nước mắt: "Ừ, ta chỉ là tức quá, sao bọn họ có thể như vậy! Thôi, khóc đủ rồi, đi thôi, về nhà."
Hai người vội vã về nhà, sáng nay chưa ăn được mấy miếng đã đi, giờ trời sắp tối rồi, không biết có kịp bữa tối ở nhà không, ai về nhà mẫu thân ruột mà thảm như mình chứ, trong lòng Chương Tú Nhi vẫn hơi cay đắng, dù sao cũng là nhà sinh ra nuôi lớn mình, nhưng trong lòng lại âm thầm quyết định một điều.
Hai người về đến nhà thì vừa lúc ăn cơm, Vương lão thái thấy mắt Chương Tú Nhi sưng đỏ, chỉ gọi hai người ăn cơm, không hỏi gì cả, mọi người thấy Vương lão thái sắp xếp như vậy, cũng không ai nhiều lời.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Vương Đại Trụ kể sơ qua tình huống cho Vương lão đầu và Vương lão thái nghe. Vương lão đầu nghe xong không nói gì, Vương lão thái thở dài: "Haiz, Tú Nhi cũng không dễ dàng gì, trong lòng e là nhất thời khó mà nguôi ngoai được, con an ủi con bé nhiều hơn nhé."
Vương Đại Trụ ậm ừ đáp một tiếng, xoay người về phòng.
Trong lòng Vương Noãn Noãn cũng cảm thấy xót xa, sao có thể tất cả mọi người đều tốt như tổ phụ tổ mẫu được chứ!
Nhưng Vương Noãn Noãn chỉ suy nghĩ một lúc, bởi vì nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm!
Vương Noãn Noãn nằm bên cạnh Vương lão thái, nhắm mắt lại bận rộn trong không gian một hồi. Nàng phát hiện cây trồng thu hoạch xong trong không gian sẽ luôn giữ được trạng thái tươi mới nhất, nên nàng chỉ cần rảnh rỗi là sẽ vào không gian làm việc, cũng chính vì vậy, kho hàng trong không gian chất đầy, lợn con, bò con, dê con ban đầu đều lớn lên rất khỏe mạnh.
Cả nhà Vương gia, kể cả ba đứa nhóc nghịch ngợm, đều biết, việc phát hiện nhiều thứ tốt như vậy ở sau núi, hẳn là nhờ phúc của Noãn nha đầu, dù sao trước khi Vương Noãn Noãn ra đời, nhà chưa từng nhặt được những thứ tốt như vậy.
Cũng chính vì vậy, Vương lão đầu và Vương lão thái mới bàn bạc với Vương Thiết Trụ, Tiền Cẩm Bình bế đứa nhỏ về phòng mình nuôi, trong nhà hình thành một loại ăn ý ngầm.
*** Lời nhắn nhỏ từ nhóm dịch: Vì truyện này khá ngắn (khoảng 200 chương) nên nhóm chỉ set 30 chương miễn phí linh thạch thôi ạ. Mong các bạn thông hiểu và vẫn ủng hộ nhóm ạ. Xin chân thành cám ơn các đọc giả ạ!!
Vương Đại Trụ đứng chôn chân tại chỗ, có chút lúng túng, cuối cùng ngồi xổm xuống vỗ vai Chương Tú Nhi, thở dài: "Tú Nhi, đừng khóc nữa, còn có ta mà."
Nói xong mặt còn hơi đỏ, đây có lẽ là câu nói hay nhất mà Vương Đại Trụ từng nói.
Chương Tú Nhi cũng biết phu quân mình chất phác, phì cười, sau đó đứng dậy lau mạnh nước mắt: "Ừ, ta chỉ là tức quá, sao bọn họ có thể như vậy! Thôi, khóc đủ rồi, đi thôi, về nhà."
Hai người vội vã về nhà, sáng nay chưa ăn được mấy miếng đã đi, giờ trời sắp tối rồi, không biết có kịp bữa tối ở nhà không, ai về nhà mẫu thân ruột mà thảm như mình chứ, trong lòng Chương Tú Nhi vẫn hơi cay đắng, dù sao cũng là nhà sinh ra nuôi lớn mình, nhưng trong lòng lại âm thầm quyết định một điều.
Hai người về đến nhà thì vừa lúc ăn cơm, Vương lão thái thấy mắt Chương Tú Nhi sưng đỏ, chỉ gọi hai người ăn cơm, không hỏi gì cả, mọi người thấy Vương lão thái sắp xếp như vậy, cũng không ai nhiều lời.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Vương Đại Trụ kể sơ qua tình huống cho Vương lão đầu và Vương lão thái nghe. Vương lão đầu nghe xong không nói gì, Vương lão thái thở dài: "Haiz, Tú Nhi cũng không dễ dàng gì, trong lòng e là nhất thời khó mà nguôi ngoai được, con an ủi con bé nhiều hơn nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đại Trụ ậm ừ đáp một tiếng, xoay người về phòng.
Trong lòng Vương Noãn Noãn cũng cảm thấy xót xa, sao có thể tất cả mọi người đều tốt như tổ phụ tổ mẫu được chứ!
Nhưng Vương Noãn Noãn chỉ suy nghĩ một lúc, bởi vì nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm!
Vương Noãn Noãn nằm bên cạnh Vương lão thái, nhắm mắt lại bận rộn trong không gian một hồi. Nàng phát hiện cây trồng thu hoạch xong trong không gian sẽ luôn giữ được trạng thái tươi mới nhất, nên nàng chỉ cần rảnh rỗi là sẽ vào không gian làm việc, cũng chính vì vậy, kho hàng trong không gian chất đầy, lợn con, bò con, dê con ban đầu đều lớn lên rất khỏe mạnh.
Cả nhà Vương gia, kể cả ba đứa nhóc nghịch ngợm, đều biết, việc phát hiện nhiều thứ tốt như vậy ở sau núi, hẳn là nhờ phúc của Noãn nha đầu, dù sao trước khi Vương Noãn Noãn ra đời, nhà chưa từng nhặt được những thứ tốt như vậy.
Cũng chính vì vậy, Vương lão đầu và Vương lão thái mới bàn bạc với Vương Thiết Trụ, Tiền Cẩm Bình bế đứa nhỏ về phòng mình nuôi, trong nhà hình thành một loại ăn ý ngầm.
*** Lời nhắn nhỏ từ nhóm dịch: Vì truyện này khá ngắn (khoảng 200 chương) nên nhóm chỉ set 30 chương miễn phí linh thạch thôi ạ. Mong các bạn thông hiểu và vẫn ủng hộ nhóm ạ. Xin chân thành cám ơn các đọc giả ạ!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro