Làm Ruộng Nuôi Con: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng
Chương 13
2024-11-21 00:23:14
Vừa hay lúc này có rất nhiều người không có việc gì quan trọng nên cũng đi theo Vương Thúy Trân xem náo nhiệt.
Lý Mộ Mộ cướp roi mây của tú tài rồi ném xuống đất, sau đó ôm Cố Bách Viễn ra cửa học đường, nàng cao giọng nói với mọi người xung quanh: “Mọi người nhìn đi! Tú tài này chính là một tên mặt người dạ thú, là một kẻ tàn nhẫn ác độc!”
“Chất nhi nhà ta còn nhỏ, bình thường chăm chỉ đọc sách, nhưng bởi vì nhà chúng ta chỉ đưa quà nhập học, ngoài ra không có lợi ích gì khác, cho nên tú tài này đã tìm đủ mọi cách để bắt lỗi chất nhi của ta. Hài tử nhỏ như vậy, bàn tay suýt nữa đã bị ông ta đánh hỏng!”
Lý Mộ Mộ cởi mảnh vải quấn quanh hai tay của Cố Bách Viễn, lộ ra vết bầm trong lòng bàn tay cậu bé.
Bởi vì đã bôi thuốc và đã qua một đêm, tất cả các vết ứ đều hiện lên, từng vết đỏ tím trên tay, nhìn còn đáng sợ hơn hôm qua.
“ y dô! Tại sao lại đánh hài tử đến mức này?” Mọi người kinh ngạc hô lên.
Nhất là Cố Bách Viễn còn nhỏ tuổi, mặc dù là con nhà nông, không được chiều chuộng, nhưng dáng vẻ cũng trắng trẻo, phấn điêu ngọc trác.
Lúc này, vết bầm tím trên tay khiến người nhìn càng cảm thấy rợn người, đau lòng không thôi.
Lý Mộ Mộ nâng tay Cố Bách Viễn lên: “Những vết thương này bị đánh ngày hôm qua. Vết thương vẫn chưa lành, vừa rồi tú tài lại tìm cơ hội muốn đánh tiếp. Nếu trận roi mây hôm nay đánh xuống, vết thương mới cộng với vết thương cũ, chỉ sợ tay của chất nhi của ta sẽ hỏng mất!”
“Mặc dù nhà chúng ta chỉ là gia đình nông dân bình thường, nhưng vẫn mong muốn hài tử có thể đọc sách thi cử, nhưng nếu như tay của chất nhi nhà ta bị phế, vậy phải cầm bút như thế nào? Vậy phải đọc sách như thế nào đây? Đi thi như thế nào đây?”
“Đây nào phải tú tài, nào phải tiên sinh? Rõ ràng là một người tàn nhẫn, độc ác thì đúng hơn!” Lý Mộ Mộ nghiến răng nghiến lợi cao giọng nói.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Tú tài tức giận lao ra ngoài, chỉ vào Lý Mộ Mộ, tức giận mắng: “Chất nhi của ngươi không chịu chăm chỉ học hành, không nhớ được bài học nên mới bị đánh tay! Hài tử không chăm chỉ đọc sách sẽ bị đánh bàn tay, đây là quy định!”
Lý Mộ Mộ cười lạnh: “Nếu như không chăm chỉ học hành thì nó đáng bị đánh! Nhưng mà Bách Viễn nhà ta chăm chỉ đọc sách, vì nhà chúng ta không cho ông lợi ích gì nên ông mới phân biệt đối xử. Ông bỏ qua Bách Viễn nhà ta, âm thầm dạy thêm những hài tử khác, Bách Viễn nhà ta chỉ có thể học một phần ở trên lớp. Ông dạy thêm cho các hài tử khác, tất nhiên Bách Viễn nhà chúng ta sẽ không biết.”
“Các hương thân phân xử công bằng, nhà ta trồng trọt vất vả mới tích cóp được quà nhập học, cả gia đình cùng nhau nuôi chất nhi đọc sách, thật sự không có khả năng cho tú tài lợi ích gì khác! Nhưng chính điều đó đã khiến tú tài phân biệt đối xử với chất nhi nhà ta, đây là chuyện mà một người đọc sách thánh hiền có thể làm ra được hay sao? Ông ta nhục nhã người khác! Sách của ông ta đều bị ném vào bụng chó rồi!”
“Không đúng, chó còn biết trung thành, sẽ không tùy tiện hại người, tú tài này, ngay cả chó cũng không bằng!” Lý Mộ Mộ lại nói.
Tú tài bị Lý Mộ Mộ chọc tức đến mức dậm chân, ngực đều phát đau: “Ngươi… Ngươi mới nhục nhã người khác!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lý Mộ Mộ cướp roi mây của tú tài rồi ném xuống đất, sau đó ôm Cố Bách Viễn ra cửa học đường, nàng cao giọng nói với mọi người xung quanh: “Mọi người nhìn đi! Tú tài này chính là một tên mặt người dạ thú, là một kẻ tàn nhẫn ác độc!”
“Chất nhi nhà ta còn nhỏ, bình thường chăm chỉ đọc sách, nhưng bởi vì nhà chúng ta chỉ đưa quà nhập học, ngoài ra không có lợi ích gì khác, cho nên tú tài này đã tìm đủ mọi cách để bắt lỗi chất nhi của ta. Hài tử nhỏ như vậy, bàn tay suýt nữa đã bị ông ta đánh hỏng!”
Lý Mộ Mộ cởi mảnh vải quấn quanh hai tay của Cố Bách Viễn, lộ ra vết bầm trong lòng bàn tay cậu bé.
Bởi vì đã bôi thuốc và đã qua một đêm, tất cả các vết ứ đều hiện lên, từng vết đỏ tím trên tay, nhìn còn đáng sợ hơn hôm qua.
“ y dô! Tại sao lại đánh hài tử đến mức này?” Mọi người kinh ngạc hô lên.
Nhất là Cố Bách Viễn còn nhỏ tuổi, mặc dù là con nhà nông, không được chiều chuộng, nhưng dáng vẻ cũng trắng trẻo, phấn điêu ngọc trác.
Lúc này, vết bầm tím trên tay khiến người nhìn càng cảm thấy rợn người, đau lòng không thôi.
Lý Mộ Mộ nâng tay Cố Bách Viễn lên: “Những vết thương này bị đánh ngày hôm qua. Vết thương vẫn chưa lành, vừa rồi tú tài lại tìm cơ hội muốn đánh tiếp. Nếu trận roi mây hôm nay đánh xuống, vết thương mới cộng với vết thương cũ, chỉ sợ tay của chất nhi của ta sẽ hỏng mất!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mặc dù nhà chúng ta chỉ là gia đình nông dân bình thường, nhưng vẫn mong muốn hài tử có thể đọc sách thi cử, nhưng nếu như tay của chất nhi nhà ta bị phế, vậy phải cầm bút như thế nào? Vậy phải đọc sách như thế nào đây? Đi thi như thế nào đây?”
“Đây nào phải tú tài, nào phải tiên sinh? Rõ ràng là một người tàn nhẫn, độc ác thì đúng hơn!” Lý Mộ Mộ nghiến răng nghiến lợi cao giọng nói.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Tú tài tức giận lao ra ngoài, chỉ vào Lý Mộ Mộ, tức giận mắng: “Chất nhi của ngươi không chịu chăm chỉ học hành, không nhớ được bài học nên mới bị đánh tay! Hài tử không chăm chỉ đọc sách sẽ bị đánh bàn tay, đây là quy định!”
Lý Mộ Mộ cười lạnh: “Nếu như không chăm chỉ học hành thì nó đáng bị đánh! Nhưng mà Bách Viễn nhà ta chăm chỉ đọc sách, vì nhà chúng ta không cho ông lợi ích gì nên ông mới phân biệt đối xử. Ông bỏ qua Bách Viễn nhà ta, âm thầm dạy thêm những hài tử khác, Bách Viễn nhà ta chỉ có thể học một phần ở trên lớp. Ông dạy thêm cho các hài tử khác, tất nhiên Bách Viễn nhà chúng ta sẽ không biết.”
“Các hương thân phân xử công bằng, nhà ta trồng trọt vất vả mới tích cóp được quà nhập học, cả gia đình cùng nhau nuôi chất nhi đọc sách, thật sự không có khả năng cho tú tài lợi ích gì khác! Nhưng chính điều đó đã khiến tú tài phân biệt đối xử với chất nhi nhà ta, đây là chuyện mà một người đọc sách thánh hiền có thể làm ra được hay sao? Ông ta nhục nhã người khác! Sách của ông ta đều bị ném vào bụng chó rồi!”
“Không đúng, chó còn biết trung thành, sẽ không tùy tiện hại người, tú tài này, ngay cả chó cũng không bằng!” Lý Mộ Mộ lại nói.
Tú tài bị Lý Mộ Mộ chọc tức đến mức dậm chân, ngực đều phát đau: “Ngươi… Ngươi mới nhục nhã người khác!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro