Làm Ruộng Nuôi Con: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng
Chương 30
2024-11-21 00:23:14
“Tú Tú, trong thôn chúng ta thường thì ai thích bàn lộng thị phi nhất?” Lý Mộ Mộ hỏi Cố Tú Tú.
Trong nguyên tác từng nhắc qua, Lý đại thẩm ở thôn Vĩnh An là người thích soi mói chuyện nhà người khác nhất, cộng thêm hàng xóm hai là bên Vương thị và nương của Thiết Đản, ba người thường tụ tập tán gẫu chuyện nhà người khác.
Quả nhiên Cố Tú Tú nói: “Chính là Lý đại thẩm nhà ở đầu thôn, còn có hai nhà hàng xóm bên cạnh bà ấy, nương của Thiết Đản với Vương thị. Ba người đó cả ngày tụ lại một chỗ tán gẫu chuyện nhà người khác.”
“Đầu thôn náo nhiệt, mỗi lần chúng ta ra vào thôn đều đi ngang qua cho nên thuận tiện cho bọn họ nhìn thấy rồi nói ra nói vào.” Cố Tú Tú nói.
“Vậy chúng ta đến nhà Lý đại thẩm trước tiên!” Lý Mộ Mộ nói: “Vừa vặn nhà đó nằm ở đầu thôn, chúng ta thuận đường nghe lén các nhà khác trên đường về luôn.”
Sau khi đưa ra quyết định, bốn người nhanh chóng lên đường, không tốn bao nhiêu thời gian đã đến bên ngoài trạch viện của Lý đại thẩm.
“May mà chúng ta mang theo thang.” Tuy tường nhà Lý đại thẩm không cao nhưng cũng không phải là độ cao mà nàng và ba đứa nhỏ có thể tay không trèo lên được.
Lý Mộ Mộ dựng thang bên ngoài tường viện, tự mình trèo lên đầu tường trước tiên, sau đó cẩn thận chú ý tình huống trong nhà Lý đại thẩm.
Nhà Lý đại thẩm đã sớm thổi tắt nến, trong nhà một mảnh tối thui, cũng không biết người bên trong đã ngủ hay chưa.
Phần lớn người trong thôn vì tiết kiệm tiền nến sẽ thổi tắt nến từ sớm ngay cả khi họ chưa ngủ.
“Lên đây.” Lý Mộ Mộ ngồi ở đầu tường, vẫy tay với ba đứa nhỏ đứng dưới chân tường.
Cố Tú Tú để Cố Bách Tiến nhỏ tuổi nhất trèo lên trước. Lý Mộ Mộ cẩn thận đỡ Cố Bách Tiến ngồi lên thành tường, rồi lại đỡ Cố Bách Viễn ngồi xuống, cuối cùng kéo Cố Tú Tú lên, sau đó mới kéo thang lên, rồi lại dựng thang xuống sân viện bên trong.
Lý Mộ Mộ trèo xuống trước, ở phía dưới lần lượt đón lấy Cố Bách Tiến, Cố Bách Viễn và Cố Tú Tú.
Lý Mộ Mộ đặt ngón trỏ lên môi, không tiếng động dặn mấy đứa nhỏ tuyệt đối đừng lên tiếng.
Ba đứa nhỏ đồng loạt gật đầu.
Để chiếc thang ở lại bên góc tường, Lý Mộ Mộ khom lưng dẫn ba đứa nhỏ im hơi lặng tiếng đến bên ngoài phòng ốc của gia đình Lý đại thẩm.
Lý Mộ Mộ cũng không biết lúc này Lý đại thẩm đang ở trong căn phòng nào, bèn đoán bừa người đang ở phòng ngủ.
Tuy không biết phòng ngủ của nhà Lý đại thẩm nằm ở chỗ nào, nhưng kết cấu phòng ốc của các nhà các hộ trong thôn cũng không khác nhau là mấy.
Trước tiên dựa trên phương hướng phòng ngủ của Cố phụ và Cố mẫu để tìm.
Không ngờ nàng thật sự tìm được rồi.
Lý Mộ Mộ bèn gọi ba đứa nhỏ đến ngồi xổm phía dưới cửa sổ, rồi ra hiệu bọn nó tuyệt đối không được lên tiếng.
Lúc Lý Mộ Mộ đang chuẩn bị nghe lén thì cổng nhà đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng rồi chậm rãi mở ra, có thể thấy đối phương đang cố gắng hết mức để tránh gây ra tiếng động, nhưng vẫn không thể không có một chút âm thanh nào.
Lý Mộ Mộ khẩn trương kéo ba đứa nhỏ trốn lui sau nhà.
Bốn người nấp ở đằng sau nhà cùng nhau duỗi đầu ra nhìn, chỉ thấy một bóng đen từ bên ngoài thò đầu vào.
Lý Mộ Mộ: “...”
Buổi tối không có đèn, chỉ dựa vào một chút ánh trăng cũng không thể thấy rõ đối phương là ai.
Lý Mộ Mộ chỉ cảm thấy cử động này của đối phương khiến nàng chẳng hiểu mô tê gì cả.
Ngươi nói hắn lén lén lút lút, hắn lại quang minh chính đại mở cổng nhà người ta để vào.
Trong nguyên tác từng nhắc qua, Lý đại thẩm ở thôn Vĩnh An là người thích soi mói chuyện nhà người khác nhất, cộng thêm hàng xóm hai là bên Vương thị và nương của Thiết Đản, ba người thường tụ tập tán gẫu chuyện nhà người khác.
Quả nhiên Cố Tú Tú nói: “Chính là Lý đại thẩm nhà ở đầu thôn, còn có hai nhà hàng xóm bên cạnh bà ấy, nương của Thiết Đản với Vương thị. Ba người đó cả ngày tụ lại một chỗ tán gẫu chuyện nhà người khác.”
“Đầu thôn náo nhiệt, mỗi lần chúng ta ra vào thôn đều đi ngang qua cho nên thuận tiện cho bọn họ nhìn thấy rồi nói ra nói vào.” Cố Tú Tú nói.
“Vậy chúng ta đến nhà Lý đại thẩm trước tiên!” Lý Mộ Mộ nói: “Vừa vặn nhà đó nằm ở đầu thôn, chúng ta thuận đường nghe lén các nhà khác trên đường về luôn.”
Sau khi đưa ra quyết định, bốn người nhanh chóng lên đường, không tốn bao nhiêu thời gian đã đến bên ngoài trạch viện của Lý đại thẩm.
“May mà chúng ta mang theo thang.” Tuy tường nhà Lý đại thẩm không cao nhưng cũng không phải là độ cao mà nàng và ba đứa nhỏ có thể tay không trèo lên được.
Lý Mộ Mộ dựng thang bên ngoài tường viện, tự mình trèo lên đầu tường trước tiên, sau đó cẩn thận chú ý tình huống trong nhà Lý đại thẩm.
Nhà Lý đại thẩm đã sớm thổi tắt nến, trong nhà một mảnh tối thui, cũng không biết người bên trong đã ngủ hay chưa.
Phần lớn người trong thôn vì tiết kiệm tiền nến sẽ thổi tắt nến từ sớm ngay cả khi họ chưa ngủ.
“Lên đây.” Lý Mộ Mộ ngồi ở đầu tường, vẫy tay với ba đứa nhỏ đứng dưới chân tường.
Cố Tú Tú để Cố Bách Tiến nhỏ tuổi nhất trèo lên trước. Lý Mộ Mộ cẩn thận đỡ Cố Bách Tiến ngồi lên thành tường, rồi lại đỡ Cố Bách Viễn ngồi xuống, cuối cùng kéo Cố Tú Tú lên, sau đó mới kéo thang lên, rồi lại dựng thang xuống sân viện bên trong.
Lý Mộ Mộ trèo xuống trước, ở phía dưới lần lượt đón lấy Cố Bách Tiến, Cố Bách Viễn và Cố Tú Tú.
Lý Mộ Mộ đặt ngón trỏ lên môi, không tiếng động dặn mấy đứa nhỏ tuyệt đối đừng lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba đứa nhỏ đồng loạt gật đầu.
Để chiếc thang ở lại bên góc tường, Lý Mộ Mộ khom lưng dẫn ba đứa nhỏ im hơi lặng tiếng đến bên ngoài phòng ốc của gia đình Lý đại thẩm.
Lý Mộ Mộ cũng không biết lúc này Lý đại thẩm đang ở trong căn phòng nào, bèn đoán bừa người đang ở phòng ngủ.
Tuy không biết phòng ngủ của nhà Lý đại thẩm nằm ở chỗ nào, nhưng kết cấu phòng ốc của các nhà các hộ trong thôn cũng không khác nhau là mấy.
Trước tiên dựa trên phương hướng phòng ngủ của Cố phụ và Cố mẫu để tìm.
Không ngờ nàng thật sự tìm được rồi.
Lý Mộ Mộ bèn gọi ba đứa nhỏ đến ngồi xổm phía dưới cửa sổ, rồi ra hiệu bọn nó tuyệt đối không được lên tiếng.
Lúc Lý Mộ Mộ đang chuẩn bị nghe lén thì cổng nhà đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng rồi chậm rãi mở ra, có thể thấy đối phương đang cố gắng hết mức để tránh gây ra tiếng động, nhưng vẫn không thể không có một chút âm thanh nào.
Lý Mộ Mộ khẩn trương kéo ba đứa nhỏ trốn lui sau nhà.
Bốn người nấp ở đằng sau nhà cùng nhau duỗi đầu ra nhìn, chỉ thấy một bóng đen từ bên ngoài thò đầu vào.
Lý Mộ Mộ: “...”
Buổi tối không có đèn, chỉ dựa vào một chút ánh trăng cũng không thể thấy rõ đối phương là ai.
Lý Mộ Mộ chỉ cảm thấy cử động này của đối phương khiến nàng chẳng hiểu mô tê gì cả.
Ngươi nói hắn lén lén lút lút, hắn lại quang minh chính đại mở cổng nhà người ta để vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro