Làm Ruộng Nuôi Con: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng
Chương 35
2024-11-22 00:04:17
“Ruột già cô cũng muốn hả?” Lúc này lão bản mới thực sự kinh ngạc, quệt miệng nói: “Thứ này thối lắm!”
Ngay cả mấy nhà nghèo rớt mồng tơi cũng không cần ruột già.
Thối tới mức căn bản không thể ăn được.
Hơn nữa bên trong còn bẩn cực kỳ.
“Muốn chứ.” Lý Mộ Mộ liên tục gật đầu xác nhận: “Ông cũng gói lại cho ta đi.”
“Được.” Lão bản gật đầu: “Vậy ta gói riêng ruột già cho cô, bằng không mấy thứ khác đều dính mùi mất.”
“Đa tạ lão bản!” Lý Mộ Mộ dẻo miệng nói cảm ơn.
Lý Mộ Mộ cũng không ngờ lần này lại có được thu hoạch phong phú như vậy.
Xương lợn vốn đã rất nặng rồi, lại cộng thêm lòng lợn nữa, Lý Mộ Mộ và Cố Tú Tú cùng nhau xách về thôn thì có chút khó, vì vậy hai người bèn ngồi xe bò về.
Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình thấy vậy vội vàng bước lên trước giúp đỡ.
Nhưng lúc hai người cách Lý Mộ Mộ khoảng hai bước thì ngửi thấy mùi tanh thối nồng nặc.
“Mộ Mộ, muội mua cái gì thế?” Vương Thúy Trân đưa tay lên quạt không khí trước mặt.
“Lòng lợn, chỉ hai văn tiền đã mua được nhiều vậy rồi.” Lý Mộ Mộ hớn hở nói: “Quá hời rồi.”
Nếu là ở hiện đại thì những thứ này đắt lắm đấy.
Không ngờ người ở đây lại không ăn những thứ này.
“Sao muội lại mua lòng lợn?” Trương Thái Bình hỏi.
“Nấu chín rồi đem bán.” Lý Mộ Mộ vừa chuyển đồ vào bếp vừa nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, mấy quầy ăn vặt trên trấn món nào món nấy động một tí là mười văn tiền một phần.”|
“Một bát mỳ nước suông không thêm gì cả đã đòi bảy tám văn tiền rồi. nếu thêm chút rau chút thịt thì phải mười lăm mười sáu văn.”
“Nhưng lại có bao nhiêu người có thể suốt ngày đi ra ngoài ăn chứ.” Lý Mộ Mộ nói: “Chúng ta chỉ làm buôn bán nhỏ, cũng không có điều kiện làm quầy ăn vặt cố định như nhà người ta, có thể ngày ngày bày ra bán.”
“Cho nên trước tiên phải hạ thấp giá bán, giá mua cũng phải hạ xuống một chút, có thể khiến cho càng nhiều người có thể mua nổi, bán mặt hàng này của chúng ta thì không cần phải có quá nhiều gánh nặng, vậy không phải dễ bán rồi sao?”
“Nhưng mấy thứ như lòng lợn này phải chế biến thế nào?” Trương Thái Bình nhìn đống lòng lợn trong phòng bếp với vẻ mặt khó xử, nói tiếp: “Làm rồi không có ai ăn không phải càng lãng phí sao?”
“Tối nay chúng ta sẽ ăn thứ này, ta sẽ kho cho cả nhà nếm thử.” Lý Mộ Mộ mỉm cười nói.
“Có việc gì bọn ta có thể giúp đỡ không?” Vương Thúy Trân xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt tay vào làm.
“Đại tẩu, nhị tẩu, nếu có thể thì hai tẩu rửa sạch mấy thứ này giúp ta, ta đi rửa ruột già.”
Ruột già là thứ thối nhất và khó rửa nhất, Lý Mộ Mộ không thể không biết ngại mà để Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình đi rửa giúp mình được.
“Được.”
Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình tự phân chia với nhau rồi đi rửa.
Lý Mộ Mộ thì lật ruột già rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Rửa đến khi những thứ bẩn thỉu bên trong đã được xử lý sạch sẽ, ngay cả mùi cũng vơi đi nhiều.
Tiếp đó cho cả lòng lợn mà Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình đã rửa sạch vào nồi luộc chín, rồi lại vớt ra rửa sạch sẽ lần nữa.
Sau đó lại đun một nồi nước nữa rồi cho gia vị vào kho chung.
Một lúc sau, mùi thịt kho hòa quyện với mùi gia vị từ Cố gia bay ra ngoài.
“Cố gia lại nấu món ngon gì vậy?”
“Ngửi có mùi thịt, thơm quá đi!”
Đúng lúc Cố phụ và hai huynh đệ Cố gia cùng nhau trở lại, cũng ngửi thấy mùi thịt từ trong nhà bay ra.
“Cố đại gia, nhà ông phát tài rồi à?” Đinh đại gia giương cao giọng hỏi: “Sao ngày nào cũng ăn thịt vậy?”
Ngay cả mấy nhà nghèo rớt mồng tơi cũng không cần ruột già.
Thối tới mức căn bản không thể ăn được.
Hơn nữa bên trong còn bẩn cực kỳ.
“Muốn chứ.” Lý Mộ Mộ liên tục gật đầu xác nhận: “Ông cũng gói lại cho ta đi.”
“Được.” Lão bản gật đầu: “Vậy ta gói riêng ruột già cho cô, bằng không mấy thứ khác đều dính mùi mất.”
“Đa tạ lão bản!” Lý Mộ Mộ dẻo miệng nói cảm ơn.
Lý Mộ Mộ cũng không ngờ lần này lại có được thu hoạch phong phú như vậy.
Xương lợn vốn đã rất nặng rồi, lại cộng thêm lòng lợn nữa, Lý Mộ Mộ và Cố Tú Tú cùng nhau xách về thôn thì có chút khó, vì vậy hai người bèn ngồi xe bò về.
Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình thấy vậy vội vàng bước lên trước giúp đỡ.
Nhưng lúc hai người cách Lý Mộ Mộ khoảng hai bước thì ngửi thấy mùi tanh thối nồng nặc.
“Mộ Mộ, muội mua cái gì thế?” Vương Thúy Trân đưa tay lên quạt không khí trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lòng lợn, chỉ hai văn tiền đã mua được nhiều vậy rồi.” Lý Mộ Mộ hớn hở nói: “Quá hời rồi.”
Nếu là ở hiện đại thì những thứ này đắt lắm đấy.
Không ngờ người ở đây lại không ăn những thứ này.
“Sao muội lại mua lòng lợn?” Trương Thái Bình hỏi.
“Nấu chín rồi đem bán.” Lý Mộ Mộ vừa chuyển đồ vào bếp vừa nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, mấy quầy ăn vặt trên trấn món nào món nấy động một tí là mười văn tiền một phần.”|
“Một bát mỳ nước suông không thêm gì cả đã đòi bảy tám văn tiền rồi. nếu thêm chút rau chút thịt thì phải mười lăm mười sáu văn.”
“Nhưng lại có bao nhiêu người có thể suốt ngày đi ra ngoài ăn chứ.” Lý Mộ Mộ nói: “Chúng ta chỉ làm buôn bán nhỏ, cũng không có điều kiện làm quầy ăn vặt cố định như nhà người ta, có thể ngày ngày bày ra bán.”
“Cho nên trước tiên phải hạ thấp giá bán, giá mua cũng phải hạ xuống một chút, có thể khiến cho càng nhiều người có thể mua nổi, bán mặt hàng này của chúng ta thì không cần phải có quá nhiều gánh nặng, vậy không phải dễ bán rồi sao?”
“Nhưng mấy thứ như lòng lợn này phải chế biến thế nào?” Trương Thái Bình nhìn đống lòng lợn trong phòng bếp với vẻ mặt khó xử, nói tiếp: “Làm rồi không có ai ăn không phải càng lãng phí sao?”
“Tối nay chúng ta sẽ ăn thứ này, ta sẽ kho cho cả nhà nếm thử.” Lý Mộ Mộ mỉm cười nói.
“Có việc gì bọn ta có thể giúp đỡ không?” Vương Thúy Trân xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt tay vào làm.
“Đại tẩu, nhị tẩu, nếu có thể thì hai tẩu rửa sạch mấy thứ này giúp ta, ta đi rửa ruột già.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ruột già là thứ thối nhất và khó rửa nhất, Lý Mộ Mộ không thể không biết ngại mà để Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình đi rửa giúp mình được.
“Được.”
Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình tự phân chia với nhau rồi đi rửa.
Lý Mộ Mộ thì lật ruột già rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Rửa đến khi những thứ bẩn thỉu bên trong đã được xử lý sạch sẽ, ngay cả mùi cũng vơi đi nhiều.
Tiếp đó cho cả lòng lợn mà Vương Thúy Trân và Trương Thái Bình đã rửa sạch vào nồi luộc chín, rồi lại vớt ra rửa sạch sẽ lần nữa.
Sau đó lại đun một nồi nước nữa rồi cho gia vị vào kho chung.
Một lúc sau, mùi thịt kho hòa quyện với mùi gia vị từ Cố gia bay ra ngoài.
“Cố gia lại nấu món ngon gì vậy?”
“Ngửi có mùi thịt, thơm quá đi!”
Đúng lúc Cố phụ và hai huynh đệ Cố gia cùng nhau trở lại, cũng ngửi thấy mùi thịt từ trong nhà bay ra.
“Cố đại gia, nhà ông phát tài rồi à?” Đinh đại gia giương cao giọng hỏi: “Sao ngày nào cũng ăn thịt vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro