[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 14
2024-09-11 22:42:10
Những lời này, khóe mắt Ôn Yểu nghe co rút - - chỉ là rốt cuộc nàng vẫn nhịn được.
Nàng thở dài dưới đáy lòng, càng thêm kiên định quyết tâm muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, đám nữ nhân này thật sự không phải đáng sợ bình thường.
Trên mặt nàng mang theo cảm kích và bất an, nhìn Lan Hề nói: "Phiền Tuệ phi nương nương quan tâm như thế, trong lòng tần thiếp thật sự có thẹn, mong rằng Lan Hề cô cô thay ta tạ ơn Tuệ phi nương nương.”
Nói xong, nàng nháy mắt với Trúc Tinh.
Trúc Tinh hơi sửng sốt.
Ôn Yểu: "......”
Trong lòng nàng cứng lại, làm bộ vén ống tay áo sờ vòng ngọc trên cổ tay, Trúc Tinh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lấy hà bao, cười nhét vào trong tay Lan Hề: "Làm phiền Lan Hề cô cô tự mình tới đây một chuyến, chủ tử nhà ta mời ngươi uống trà.”
Lan Hề rũ mắt cười cười, nói tiếng cảm ơn, thu hà bao lại.
Thu Văn vừa lúc bưng nước trà đi vào, Lan Hề vội nói: "Nô tỳ còn phải trở về nghe nương nương sai khiến, hôm nay các cung chủ đều ở Sướng Xuân viên, rất nhiều chuyện phải bận, nô tỳ đa tạ tài nhân thương cảm.”
Ôn Yểu đương nhiên biết nàng ta tất nhiên sẽ không ở lại uống trà, bảo Thu Văn dâng trà chỉ là bề mặt thể diện, nàng đứng dậy nói: "Vậy không trì hoãn Lan Hề cô cô nữa, Thu Văn ngươi đi tiễn Lan Hề cô cô đi.”
Thu Văn lập tức đáp một tiếng.
Lan Hề hành lễ đơn giản với Ôn Yểu rồi lui ra ngoài.
Lan Hề vừa đi, nụ cười giả tạo trên mặt Ôn Yểu cũng nhạt đi vài phần.
Trúc Tinh cầm hai nhánh tuyết sâm Lan Hề vừa đưa tới cho Ôn Yểu nhìn: "Chủ tử, hai nhánh tuyết sâm này nhìn chất lượng rất tốt, Tuệ Phi nương nương vẫn là quan tâm chủ tử.”
Ôn Yểu liếc mắt nhìn Trúc Tinh ngốc bạch ngọt, có hơi sốt ruột.
Nhìn Lan Hề bên cạnh Tuệ phi, lại nhìn Trúc Tinh, quả thực không có cách nào so sánh.
Thấy Ôn Yểu không nói lời nào, Trúc Tinh vẻ mặt khó hiểu: "Chủ tử? Là, là không thoải mái sao? Vậy vẫn là mau trở về nằm một chút, thái y nói, nghỉ ngơi tốt, không thể mệt nhọc nữa..."
Nói xong, nàng ấy vội thả sâm tuyết xuống, tới đỡ Ôn Yểu trở về phòng nằm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Trúc Tinh, thầm nghĩ, ngốc bạch ngọt thì ngốc bạch ngọt thôi, ít nhất đối đãi với nàng thật tâm, dù sao so với toàn thân tâm kế làm cho nàng ngủ không yên ổn thì mạnh hơn gấp trăm lần.
Ôn Yểu vỗ vỗ tay cô: "Ta không sao, đừng sầu mi khổ kiểm nữa.”
Trúc Tinh giật mình, ánh mắt bất giác đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cô nương chịu khổ rồi.”
Lời này làm cho trong lòng Ôn Yểu khẽ động, còn không đợi nàng bắt được tia nghi ngờ chợt lóe lên kia, Thu Văn tiễn Lan Hề quay về.
“Chủ tử, nô tỳ đã đưa Lan Hề cô nương về rồi.”
Ôn Yểu ừ một tiếng.
Thu Văn nhìn tuyết sâm trên bàn, hỏi Ôn Yểu xử trí như thế nào.
Ôn Yểu dặn dò: "Nhập kho trước đi.”
Thu Văn đáp một tiếng, liền đi lấy hai nhánh tuyết sâm kia đăng ký nhập kho......
“Chờ một chút," Ôn Yểu xoay người, suy nghĩ một chút, lại dừng lại, gọi Thu Văn lại: “Một nhánh nhập kho, một nhánh cầm đi phòng bếp, Tuệ phi nương nương thương cảm, ta cũng phải nhanh chóng khỏe lại mới được.”
Nói xong, vẻ mặt nàng cảm kích nở nụ cười.
Thu Văn không nghi ngờ gì, cũng cười đáp câu: "Chủ tử đã là quý nhân, tất nhiên là có phúc, lại lấy canh sâm nuôi, chắc ít ngày nữa là khỏi hẳn, nô tỳ đi nấu canh sâm cho chủ tử.”
Ôn Yểu cười cười: "Ừ, đi thôi.”
Bên này vừa nằm xuống, Thu Văn liền vội vàng đáp lời, nói là Thải Ngọc bên cạnh Cẩm Tần tới.
Ôn Yểu: "......”
Nàng thật sự mệt mỏi quá, xương cốt thật sự đau, nhất là bắp chân, đi đường đều giống như bị kim đâm.
Nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Nàng thở dài dưới đáy lòng, càng thêm kiên định quyết tâm muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, đám nữ nhân này thật sự không phải đáng sợ bình thường.
Trên mặt nàng mang theo cảm kích và bất an, nhìn Lan Hề nói: "Phiền Tuệ phi nương nương quan tâm như thế, trong lòng tần thiếp thật sự có thẹn, mong rằng Lan Hề cô cô thay ta tạ ơn Tuệ phi nương nương.”
Nói xong, nàng nháy mắt với Trúc Tinh.
Trúc Tinh hơi sửng sốt.
Ôn Yểu: "......”
Trong lòng nàng cứng lại, làm bộ vén ống tay áo sờ vòng ngọc trên cổ tay, Trúc Tinh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lấy hà bao, cười nhét vào trong tay Lan Hề: "Làm phiền Lan Hề cô cô tự mình tới đây một chuyến, chủ tử nhà ta mời ngươi uống trà.”
Lan Hề rũ mắt cười cười, nói tiếng cảm ơn, thu hà bao lại.
Thu Văn vừa lúc bưng nước trà đi vào, Lan Hề vội nói: "Nô tỳ còn phải trở về nghe nương nương sai khiến, hôm nay các cung chủ đều ở Sướng Xuân viên, rất nhiều chuyện phải bận, nô tỳ đa tạ tài nhân thương cảm.”
Ôn Yểu đương nhiên biết nàng ta tất nhiên sẽ không ở lại uống trà, bảo Thu Văn dâng trà chỉ là bề mặt thể diện, nàng đứng dậy nói: "Vậy không trì hoãn Lan Hề cô cô nữa, Thu Văn ngươi đi tiễn Lan Hề cô cô đi.”
Thu Văn lập tức đáp một tiếng.
Lan Hề hành lễ đơn giản với Ôn Yểu rồi lui ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Hề vừa đi, nụ cười giả tạo trên mặt Ôn Yểu cũng nhạt đi vài phần.
Trúc Tinh cầm hai nhánh tuyết sâm Lan Hề vừa đưa tới cho Ôn Yểu nhìn: "Chủ tử, hai nhánh tuyết sâm này nhìn chất lượng rất tốt, Tuệ Phi nương nương vẫn là quan tâm chủ tử.”
Ôn Yểu liếc mắt nhìn Trúc Tinh ngốc bạch ngọt, có hơi sốt ruột.
Nhìn Lan Hề bên cạnh Tuệ phi, lại nhìn Trúc Tinh, quả thực không có cách nào so sánh.
Thấy Ôn Yểu không nói lời nào, Trúc Tinh vẻ mặt khó hiểu: "Chủ tử? Là, là không thoải mái sao? Vậy vẫn là mau trở về nằm một chút, thái y nói, nghỉ ngơi tốt, không thể mệt nhọc nữa..."
Nói xong, nàng ấy vội thả sâm tuyết xuống, tới đỡ Ôn Yểu trở về phòng nằm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Trúc Tinh, thầm nghĩ, ngốc bạch ngọt thì ngốc bạch ngọt thôi, ít nhất đối đãi với nàng thật tâm, dù sao so với toàn thân tâm kế làm cho nàng ngủ không yên ổn thì mạnh hơn gấp trăm lần.
Ôn Yểu vỗ vỗ tay cô: "Ta không sao, đừng sầu mi khổ kiểm nữa.”
Trúc Tinh giật mình, ánh mắt bất giác đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cô nương chịu khổ rồi.”
Lời này làm cho trong lòng Ôn Yểu khẽ động, còn không đợi nàng bắt được tia nghi ngờ chợt lóe lên kia, Thu Văn tiễn Lan Hề quay về.
“Chủ tử, nô tỳ đã đưa Lan Hề cô nương về rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Yểu ừ một tiếng.
Thu Văn nhìn tuyết sâm trên bàn, hỏi Ôn Yểu xử trí như thế nào.
Ôn Yểu dặn dò: "Nhập kho trước đi.”
Thu Văn đáp một tiếng, liền đi lấy hai nhánh tuyết sâm kia đăng ký nhập kho......
“Chờ một chút," Ôn Yểu xoay người, suy nghĩ một chút, lại dừng lại, gọi Thu Văn lại: “Một nhánh nhập kho, một nhánh cầm đi phòng bếp, Tuệ phi nương nương thương cảm, ta cũng phải nhanh chóng khỏe lại mới được.”
Nói xong, vẻ mặt nàng cảm kích nở nụ cười.
Thu Văn không nghi ngờ gì, cũng cười đáp câu: "Chủ tử đã là quý nhân, tất nhiên là có phúc, lại lấy canh sâm nuôi, chắc ít ngày nữa là khỏi hẳn, nô tỳ đi nấu canh sâm cho chủ tử.”
Ôn Yểu cười cười: "Ừ, đi thôi.”
Bên này vừa nằm xuống, Thu Văn liền vội vàng đáp lời, nói là Thải Ngọc bên cạnh Cẩm Tần tới.
Ôn Yểu: "......”
Nàng thật sự mệt mỏi quá, xương cốt thật sự đau, nhất là bắp chân, đi đường đều giống như bị kim đâm.
Nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro