[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 26
2024-09-11 22:42:10
Nàng vô lực khoát tay áo, bảo Trúc Tinh đừng nói nữa.
"Hơn nữa, ta còn nghe... chủ tử!" Vừa thấy sắc mặt Ôn Yểu không tốt, Trúc Tinh vội đỡ nàng: "Ngài làm sao vậy? không thoải mái chỗ nào, vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao, ta, ta đi mời thái y..."
Ôn Yểu nắm chặt lấy nàng ấy: "Không cần!”
Trúc Tinh vẻ mặt mờ mịt.
Ôn Yểu cau mày: "Không sao đâu, ngươi nói ít đi, làm ta choáng váng đầu.”
Trúc Tinh: "... Ồ.”
Niềm vui sướng sống sót sau tai nạn còn chưa kịp tinh tế thưởng thức, đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Ôn Yểu quả thực không cách nào hình dung tâm tình lúc này, một hồi lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nam Xảo đâu, nàng ấy thế nào rồi?”
Mặt mày Trúc Tinh lập tức hớn hở: "Nàng ấy đã khỏi rồi! Dương thái y tự mình kê thuốc! Hôm nay đã có thể xuống đất, khẩu vị cũng không tệ!”
Cuối cùng cũng có tin tức tốt, Ôn Yểu gật đầu.
Trúc Tinh chỉ là phản ứng có hơi chậm chạp, cũng không phải ngu ngốc, nàng ấy thấy sắc mặt Ôn Yểu không tốt, chần chờ một lát, hỏi: "Chủ tử, ngài có phải không vui không?"
Ôn Yểu suy nghĩ một lát, sắc mặt hòa hoãn một chút.
Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi, có lẽ Dung Tiễn chỉ là cố kỵ nàng là người Sa Lợi cầu hòa đưa tới cho nên mới có thể chú ý nhiều hơn với nàng... Chuyện kia căn bản là không có khả năng!
Thật sự muốn bận tâm giao tình hai nước với Sa Lợi, nguyên chủ cũng sẽ không ngày thứ ba vào cung đã bị ban chết, còn là chết ở phạt trượng, rõ ràng Dung Tiễn căn bản không xem hiệp ước hai nước ra gì, lại làm sao có thể bởi vì chuyện này đối với nàng có ánh mắt khác.
Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu.
Nàng mới không tin hành động này của Dung Tiễn không có dụng ý gì!
“Hôm nay trong cung có động tĩnh gì không?” Ôn Yểu trầm ngâm một lát, hỏi Trúc Tinh.
Trúc Tinh mờ mịt lắc đầu: "Không có động tĩnh gì... Chỉ là, chủ tử, người nói động tĩnh, là chỉ cái gì?"
Ôn Yểu cứng họng: "Ví dụ như, có tin đồn gì không, chủ tử các cung, có hành động gì khác thường không?"
Trúc Tinh tiếp tục lắc đầu: "Vậy thì không có, chỉ là nghe Tiểu Nguyên Tử nói, hôm nay trong cung cực kì yên tĩnh, an tĩnh đến có hơi kỳ quái, hắn còn nói, ngày xưa Tuệ Phi nương nương luôn đi Ngự hoa viên dạo một vòng, hôm nay lại không ra khỏi Hoa Dương cung.”
Ôn Yểu: "..." Thế này còn gọi là không có động tĩnh?
Đối với Trúc Tinh không có tâm cơ như vậy, Ôn Yểu vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hy vọng Nam Xảo là một người thông minh có khả năng, bằng không nàng một người xách hai, căn bản không mang nổi.
Lo lắng đề phòng bốn năm ngày, tuy rằng các cung mỗi ngày sẽ sai người tới thăm bệnh tình của nàng, thái độ so với thưởng xuân yến ngày đó đều có hơi bất đồng, nhưng cũng may, Dung Tiễn không còn đến Trường Tín cung nữa.
Nàng gây chú ý, cung nhân trong cung bao gồm Trúc Tinh ở bên trong, đều vui mừng hớn hở, chờ mong chủ tử bọn họ được sủng ái, chỉ có đương sự nàng là lòng tràn đầy từ chối.
Mở đầu tuy rằng quỷ dị, nhưng may mắn, kết quả cũng không tệ lắm.
Nhất là theo thời gian trôi qua, thân thể nàng dần dần khôi phục, Dung Tiễn cũng không tới hậu cung, càng không triệu kiến thái y hỏi thăm, giống như lúc trước quan tâm coi trọng chưa từng xảy ra, hậu cung lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
Đương nhiên, nhìn nàng chê cười cũng không ít.
Tuy rằng không ai dám nói gì trước mặt nàng, nhưng sau lưng người khác nói mấy câu, nàng cũng không quản được, càng lười quản.
Nói thì nói, nàng cũng sẽ không mất miếng thịt.
Gió êm sóng lặng mấy ngày nay, càng thêm kiên định Ôn Yểu muốn rời xa Dung Tiễn, rời xa tâm mọi người hậu cung.
Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể rời xa đây?
"Hơn nữa, ta còn nghe... chủ tử!" Vừa thấy sắc mặt Ôn Yểu không tốt, Trúc Tinh vội đỡ nàng: "Ngài làm sao vậy? không thoải mái chỗ nào, vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao, ta, ta đi mời thái y..."
Ôn Yểu nắm chặt lấy nàng ấy: "Không cần!”
Trúc Tinh vẻ mặt mờ mịt.
Ôn Yểu cau mày: "Không sao đâu, ngươi nói ít đi, làm ta choáng váng đầu.”
Trúc Tinh: "... Ồ.”
Niềm vui sướng sống sót sau tai nạn còn chưa kịp tinh tế thưởng thức, đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Ôn Yểu quả thực không cách nào hình dung tâm tình lúc này, một hồi lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nam Xảo đâu, nàng ấy thế nào rồi?”
Mặt mày Trúc Tinh lập tức hớn hở: "Nàng ấy đã khỏi rồi! Dương thái y tự mình kê thuốc! Hôm nay đã có thể xuống đất, khẩu vị cũng không tệ!”
Cuối cùng cũng có tin tức tốt, Ôn Yểu gật đầu.
Trúc Tinh chỉ là phản ứng có hơi chậm chạp, cũng không phải ngu ngốc, nàng ấy thấy sắc mặt Ôn Yểu không tốt, chần chờ một lát, hỏi: "Chủ tử, ngài có phải không vui không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Yểu suy nghĩ một lát, sắc mặt hòa hoãn một chút.
Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi, có lẽ Dung Tiễn chỉ là cố kỵ nàng là người Sa Lợi cầu hòa đưa tới cho nên mới có thể chú ý nhiều hơn với nàng... Chuyện kia căn bản là không có khả năng!
Thật sự muốn bận tâm giao tình hai nước với Sa Lợi, nguyên chủ cũng sẽ không ngày thứ ba vào cung đã bị ban chết, còn là chết ở phạt trượng, rõ ràng Dung Tiễn căn bản không xem hiệp ước hai nước ra gì, lại làm sao có thể bởi vì chuyện này đối với nàng có ánh mắt khác.
Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu.
Nàng mới không tin hành động này của Dung Tiễn không có dụng ý gì!
“Hôm nay trong cung có động tĩnh gì không?” Ôn Yểu trầm ngâm một lát, hỏi Trúc Tinh.
Trúc Tinh mờ mịt lắc đầu: "Không có động tĩnh gì... Chỉ là, chủ tử, người nói động tĩnh, là chỉ cái gì?"
Ôn Yểu cứng họng: "Ví dụ như, có tin đồn gì không, chủ tử các cung, có hành động gì khác thường không?"
Trúc Tinh tiếp tục lắc đầu: "Vậy thì không có, chỉ là nghe Tiểu Nguyên Tử nói, hôm nay trong cung cực kì yên tĩnh, an tĩnh đến có hơi kỳ quái, hắn còn nói, ngày xưa Tuệ Phi nương nương luôn đi Ngự hoa viên dạo một vòng, hôm nay lại không ra khỏi Hoa Dương cung.”
Ôn Yểu: "..." Thế này còn gọi là không có động tĩnh?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với Trúc Tinh không có tâm cơ như vậy, Ôn Yểu vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hy vọng Nam Xảo là một người thông minh có khả năng, bằng không nàng một người xách hai, căn bản không mang nổi.
Lo lắng đề phòng bốn năm ngày, tuy rằng các cung mỗi ngày sẽ sai người tới thăm bệnh tình của nàng, thái độ so với thưởng xuân yến ngày đó đều có hơi bất đồng, nhưng cũng may, Dung Tiễn không còn đến Trường Tín cung nữa.
Nàng gây chú ý, cung nhân trong cung bao gồm Trúc Tinh ở bên trong, đều vui mừng hớn hở, chờ mong chủ tử bọn họ được sủng ái, chỉ có đương sự nàng là lòng tràn đầy từ chối.
Mở đầu tuy rằng quỷ dị, nhưng may mắn, kết quả cũng không tệ lắm.
Nhất là theo thời gian trôi qua, thân thể nàng dần dần khôi phục, Dung Tiễn cũng không tới hậu cung, càng không triệu kiến thái y hỏi thăm, giống như lúc trước quan tâm coi trọng chưa từng xảy ra, hậu cung lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
Đương nhiên, nhìn nàng chê cười cũng không ít.
Tuy rằng không ai dám nói gì trước mặt nàng, nhưng sau lưng người khác nói mấy câu, nàng cũng không quản được, càng lười quản.
Nói thì nói, nàng cũng sẽ không mất miếng thịt.
Gió êm sóng lặng mấy ngày nay, càng thêm kiên định Ôn Yểu muốn rời xa Dung Tiễn, rời xa tâm mọi người hậu cung.
Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể rời xa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro