[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng

Cảm Giác Như Nó...

2024-10-16 09:48:41

Mặc dù canh cá buổi chiều thất bại, nhưng buổi tối nàng đã ăn rồi, bây giờ đừng nói đến một con mồi lớn như vậy, cho dù là trái cây thì nàng cũng không thể ăn được nữa.

Dưới sự ép buộc liên tục của đại xà, cuối cùng Sơ Niệm chỉ giữ lại một miếng da thú, còn toàn bộ số thịt thì để đại xà nuốt hết.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, hôm qua sáng sớm thức dậy, nàng đã hắt hơi vài lần, bị dọa đến mức suýt nữa nàng đã nghĩ mình sắp cảm lạnh rồi, phải nhanh chóng quay trở lại hang đợi đến khi mặt trời mọc.

Nàng giữ lại tấm da thú chính là dùng để giữ ấm.

Lớp mỡ trên tấm da động vật này rất dày, có thể thấy do nhiệt độ giảm xuống, những loài động vật nhỏ cũng đã bắt đầu tích trữ chất béo.

Sơ Niệm chỉ đơn giản cạo đi lớp mỡ trên da động vật rồi ngâm nó xuống dưới nước. Mặc dù da thú nàng làm lần trước không cứng như da chết, nhưng nếu muốn khoác lên người để giữ ấm thì độ mềm vẫn chưa đủ.

Nàng nghĩ lần này nên kéo dài thời gian của mỗi quá trình thêm một chút, có lẽ da thú sẽ mềm mại hơn.

Trước khi đi ngủ, Sơ Niệm lại theo thói quen lấy sổ ghi chép ra và ghi lại tất cả các thông tin về hình dạng, màu sắc, đặc tính của các thực vật nàng đã tiếp xúc hôm nay, ghi rõ liệu loại thực vật đó có thể ăn được không, có ngon không, tìm ở đâu, và tất cả thông tin khác.

Phía trong trang bìa cuốn sổ tay của nàng có ghi chép thời gian, bên trong là ghi chú và ghi chép về các thực vật. Nàng không thể để bản thân đánh mất khái niệm về thời gian, trở nên không phân biệt rõ được ngày đêm chỉ vì nàng đang lưu lạc ở nơi rừng sâu núi thẳm, cũng không thể mất đi khả năng phát âm của dây thanh quản được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì vậy, ngày nào nàng cũng đọc những gì mình đã ghi vào ngày hôm trước, để tránh mất đi khả năng ngôn ngữ và khả năng viết lách của mình.

Nếu không có điều đó, nàng thậm chí còn tự hỏi, nếu không có ai tìm thấy nàng, liệu một ngày nào đó có phải nàng sẽ giống hệt như một người rừng không.

Ý nghĩ này khiến nàng khiếp sợ.

Khi nàng viết và đọc, đại xà cũng sẽ đến bên cạnh nàng, giống như một học sinh ba tốt đang chăm chú nghe giảng vậy.

Nó giống như con mèo trong trường đại học của bọn họ, cũng rất thích lắng nghe tiếng của sinh viên đọc văn bản trong lớp.

Giáo viên thường khen chú mèo: "Mèo còn ham học hơn các em, nếu chúng có thể nói ngôn ngữ của con người, sợ rằng chúng còn học tốt hơn các em nữa."

Tuy nhiên sự thật là mèo chỉ biết kêu meo meo, đại xà tuy là sẽ phát ra tiếng xì xì, nhưng suy cho cùng thì chúng cũng chỉ là động vật, không thể nói được tiếng người.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng

Số ký tự: 0