[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Điều Chết Người...
2024-10-16 09:48:41
Lúc đó đã là giữa trưa, nàng vẫn ngồi bên đống lửa, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi, nhưng nghĩ đến kết quả cuối cùng có thể tạo ra được, nàng vẫn kiên nhẫn kiên trì.
Không biết qua bao lâu, lớp da bên trong dần dần khô lại, dính đầy một lớp tro, nhìn qua thấy toàn bộ tấm da đều rất cứng.
Sơ Niệm lấy da thú ra, lại trải xuống đất thêm lần nữa, đổ một lớp nước lên, tiếp tục chà xát như dùng ván giặt để giặt quần áo.
Trong quá trình chà xát, nàng cũng liên tục rắc tro thực vật lên, sau đó vẩy nước, lại tiếp tục chà xát.
Sau khi dùng hết tro thực vật, nàng lại khiêng tấm da động vật ra hạ lưu, cho da động vật vào, rửa sạch nhờ dòng nước tương đối lớn.
Sơ Niệm đã kiệt sức nhưng không biết lấy đâu ra sức lực, lại vác tấm da động vật ướt át từ hạ lưu đến cửa hang.
nàng biết chỉ khi xử lý xong tấm da động vật này càng sớm càng tốt, nàng mới có thể phơi da động vật nhân lúc trời nắng gắt, buổi tối mới có chăn để đắp.
Sau khi hoàn tất mọi quá trình, toàn thân nàng phủ đầy tro bụi, khuôn mặt trắng như tuyết xám xịt, còn sót lại cả những dấu vết mồ hôi.
Hôm nay là ngày mệt mỏi nhất của nàng, bận rộn từ sáng tới tận bây giờ.
Con rắn không biết đã đi chỗ nào rồi.
Sơ Niệm nhìn mình vừa hôi vừa bẩn, trong lòng không khỏi bắt đầu lớn gan lớn mật. Từ khi rơi xuống hồ nước được con rắn vớt ra, mỗi tối nàng đều vội vàng lau mình trong hang nhỏ, đã mấy ngày chưa tắm rửa đàng hoàng.
Nhân lúc con rắn không ở đây, nàng có thể lẻn vào, tắm rửa nhanh chóng, sau đó lại chạy ra ngoài.
Sau khi quyết định xong, nàng nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo bẩn có mùi mồ hôi, dưới sự trợ giúp từ ánh sáng của viên dạ minh châu, nàng dễ dàng tìm được một nơi có mực nước an toàn và chỗ nước sâu, thoải mái rũ đi những vết tro bụi trên người.
Tắm rửa xong nàng trở lại hang lớn, nằm trên chiếc giường lá, định ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy thì sắc trời đã tối mịt mờ, bình thường lúc này con rắn đã quay về, nhưng trong hang lại không có dấu vết của con rắn.
Sơ Niệm đi tìm, trong hang nhỏ không thấy, bên hồ nước cũng không thấy.
Điều này hơi bất thường, thường thì con rắn sẽ luôn quay lại trước khi trời tối.
Nhưng khi nghĩ tới việc con rắn có thể giết chết một con thú khổng lồ chỉ bằng một cú vẫy đuôi, trái tim Sơ Niệm lại ổn định trở lại.
Nó hung dữ, hung hãn như thế, ngay cả hổ trong rừng cũng không thể đánh bại được nó.
Tại sao nàng phải lo lắng cho nó chứ?
Hay là Sơ Niệm không phải đang lo lắng cho sự an toàn của con rắn, mà là do cảm xúc “lo lắng” lại xuất hiện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không biết qua bao lâu, lớp da bên trong dần dần khô lại, dính đầy một lớp tro, nhìn qua thấy toàn bộ tấm da đều rất cứng.
Sơ Niệm lấy da thú ra, lại trải xuống đất thêm lần nữa, đổ một lớp nước lên, tiếp tục chà xát như dùng ván giặt để giặt quần áo.
Trong quá trình chà xát, nàng cũng liên tục rắc tro thực vật lên, sau đó vẩy nước, lại tiếp tục chà xát.
Sau khi dùng hết tro thực vật, nàng lại khiêng tấm da động vật ra hạ lưu, cho da động vật vào, rửa sạch nhờ dòng nước tương đối lớn.
Sơ Niệm đã kiệt sức nhưng không biết lấy đâu ra sức lực, lại vác tấm da động vật ướt át từ hạ lưu đến cửa hang.
nàng biết chỉ khi xử lý xong tấm da động vật này càng sớm càng tốt, nàng mới có thể phơi da động vật nhân lúc trời nắng gắt, buổi tối mới có chăn để đắp.
Sau khi hoàn tất mọi quá trình, toàn thân nàng phủ đầy tro bụi, khuôn mặt trắng như tuyết xám xịt, còn sót lại cả những dấu vết mồ hôi.
Hôm nay là ngày mệt mỏi nhất của nàng, bận rộn từ sáng tới tận bây giờ.
Con rắn không biết đã đi chỗ nào rồi.
Sơ Niệm nhìn mình vừa hôi vừa bẩn, trong lòng không khỏi bắt đầu lớn gan lớn mật. Từ khi rơi xuống hồ nước được con rắn vớt ra, mỗi tối nàng đều vội vàng lau mình trong hang nhỏ, đã mấy ngày chưa tắm rửa đàng hoàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân lúc con rắn không ở đây, nàng có thể lẻn vào, tắm rửa nhanh chóng, sau đó lại chạy ra ngoài.
Sau khi quyết định xong, nàng nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo bẩn có mùi mồ hôi, dưới sự trợ giúp từ ánh sáng của viên dạ minh châu, nàng dễ dàng tìm được một nơi có mực nước an toàn và chỗ nước sâu, thoải mái rũ đi những vết tro bụi trên người.
Tắm rửa xong nàng trở lại hang lớn, nằm trên chiếc giường lá, định ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy thì sắc trời đã tối mịt mờ, bình thường lúc này con rắn đã quay về, nhưng trong hang lại không có dấu vết của con rắn.
Sơ Niệm đi tìm, trong hang nhỏ không thấy, bên hồ nước cũng không thấy.
Điều này hơi bất thường, thường thì con rắn sẽ luôn quay lại trước khi trời tối.
Nhưng khi nghĩ tới việc con rắn có thể giết chết một con thú khổng lồ chỉ bằng một cú vẫy đuôi, trái tim Sơ Niệm lại ổn định trở lại.
Nó hung dữ, hung hãn như thế, ngay cả hổ trong rừng cũng không thể đánh bại được nó.
Tại sao nàng phải lo lắng cho nó chứ?
Hay là Sơ Niệm không phải đang lo lắng cho sự an toàn của con rắn, mà là do cảm xúc “lo lắng” lại xuất hiện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro