[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Điều Chết Người...
2024-10-16 09:48:41
Sơ Niệm trải lớp da động vật bán cứng lên trên những chiếc lá khô, mặt có lông mềm áp sát vào da. Độ rộng của tấm da thú đủ để nàng cuộn tròn cả người lại, quan trọng nhất là cuối cùng nàng cũng có thể cảm nhận được hơi ấm trong ổ chăn.
Trong hoàn cảnh thoải mái dễ chịu như vậy, chẳng mấy chốc Sơ Niệm đã chìm vào giấc ngủ.
nàng dường như đã trở lại công làng, nơi người thợ săn già duy nhất trong làng từng ra chiến trường đang ngồi ở đó.
Trước chiến tranh, những người thợ săn già thích đi săn trên núi, dùng cung tên của mình để bắn thỏ, súng cao su của riêng mình để bắn chim. Còn thường vui vẻ kể về việc mình hạnh phúc như thế nào khi ở trên núi.
Trẻ con trong làng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, mỗi lần nghe lão thợ săn kể chuyện đều như có thể tổ chức được hẳn một lớp học nhỏ, mọi người đều tập trung tinh thần vào đó, sợ bỏ sót một chi tiết thú vị nào đó.
Sau khi kể chuyện đi săn xong, lão thợ săn sẽ kể câu chuyện về đôi mắt của mình.
Ông ấy nói ông ấy là một thợ săn giỏi, nhưng không phải là một người lính giỏi. Khi vừa mới nhập ngũ, không dám giết ai, luôn trốn tránh ở phía sau cả đội.
Trong một cuộc chiến, vì sự hèn nhát của chính ông ấy, người đội trưởng đã hy sinh thân mình vì để bảo vệ ông ấy, mà ông ấy lại bị mù một mắt do mảnh vỡ của vụ nổ.
Ông ấy dạy mọi người phải dũng cảm, phải kiên cường, phải trân trọng cuộc sống của mình bất kể hoàn cảnh nào.
Mặc dù nói như vậy nhưng mọi đứa trẻ trong làng đều biết lão thợ săn là một người lính giỏi.
Cả một bức tường nhỏ trong ngôi nhà đổ nát của ông ấy đều treo đầy huy chương, mỗi tấc cơ thể lộ ra ngoài và làn da bị thương của ông ấy đều đang thể hiện vô số huy chương.
Lão thợ săn là một anh hùng vĩ đại.
Nghe lão thợ săn ở đầu làng kể lại câu chuyện, Sơ Niệm tan học trở về nhà mình, bà ngoại đã chuẩn bị xong đồ ăn, cháo kê trong nồi vẫn còn đang sôi sùng sục, nàng nhấp một ngụm, cảm thấy ấm áp khắp người.
Ăn xong cháo kê, Cẩu Đản ở nhà bên cạnh đến nhà gọi nàng đi học, khi nàng quay về nhà lần nữa, trong nhà đã chật kín người, bố mẹ nàng cũng từ nơi khác trở về, trong nhà cũng không có bà ngoại, trên đó treo những bức ảnh đen trắng lạnh lùng của bà ngoại.
Sơ Niệm liều mạng tìm kiếm bà ngoại, nhưng lại cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu vào bóng tối, toàn thân run lên vì lạnh.
nàng muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng dù làm cách nào cũng không thể.
Cơ thể nàng dường như bị thứ gì đó trói buộc, hoàn toàn không thể kiểm soát được chính mình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong hoàn cảnh thoải mái dễ chịu như vậy, chẳng mấy chốc Sơ Niệm đã chìm vào giấc ngủ.
nàng dường như đã trở lại công làng, nơi người thợ săn già duy nhất trong làng từng ra chiến trường đang ngồi ở đó.
Trước chiến tranh, những người thợ săn già thích đi săn trên núi, dùng cung tên của mình để bắn thỏ, súng cao su của riêng mình để bắn chim. Còn thường vui vẻ kể về việc mình hạnh phúc như thế nào khi ở trên núi.
Trẻ con trong làng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, mỗi lần nghe lão thợ săn kể chuyện đều như có thể tổ chức được hẳn một lớp học nhỏ, mọi người đều tập trung tinh thần vào đó, sợ bỏ sót một chi tiết thú vị nào đó.
Sau khi kể chuyện đi săn xong, lão thợ săn sẽ kể câu chuyện về đôi mắt của mình.
Ông ấy nói ông ấy là một thợ săn giỏi, nhưng không phải là một người lính giỏi. Khi vừa mới nhập ngũ, không dám giết ai, luôn trốn tránh ở phía sau cả đội.
Trong một cuộc chiến, vì sự hèn nhát của chính ông ấy, người đội trưởng đã hy sinh thân mình vì để bảo vệ ông ấy, mà ông ấy lại bị mù một mắt do mảnh vỡ của vụ nổ.
Ông ấy dạy mọi người phải dũng cảm, phải kiên cường, phải trân trọng cuộc sống của mình bất kể hoàn cảnh nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù nói như vậy nhưng mọi đứa trẻ trong làng đều biết lão thợ săn là một người lính giỏi.
Cả một bức tường nhỏ trong ngôi nhà đổ nát của ông ấy đều treo đầy huy chương, mỗi tấc cơ thể lộ ra ngoài và làn da bị thương của ông ấy đều đang thể hiện vô số huy chương.
Lão thợ săn là một anh hùng vĩ đại.
Nghe lão thợ săn ở đầu làng kể lại câu chuyện, Sơ Niệm tan học trở về nhà mình, bà ngoại đã chuẩn bị xong đồ ăn, cháo kê trong nồi vẫn còn đang sôi sùng sục, nàng nhấp một ngụm, cảm thấy ấm áp khắp người.
Ăn xong cháo kê, Cẩu Đản ở nhà bên cạnh đến nhà gọi nàng đi học, khi nàng quay về nhà lần nữa, trong nhà đã chật kín người, bố mẹ nàng cũng từ nơi khác trở về, trong nhà cũng không có bà ngoại, trên đó treo những bức ảnh đen trắng lạnh lùng của bà ngoại.
Sơ Niệm liều mạng tìm kiếm bà ngoại, nhưng lại cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu vào bóng tối, toàn thân run lên vì lạnh.
nàng muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng dù làm cách nào cũng không thể.
Cơ thể nàng dường như bị thứ gì đó trói buộc, hoàn toàn không thể kiểm soát được chính mình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro