[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Nuôi Cá 2
2024-10-16 09:48:41
Khi nàng đang không hiểu gì, lại một thứ giống như hòn đá màu đen bị ném tới.
Nó có kích thước bằng một quả bóng cao su, bề ngoài cháy đen, thậm chí có chỗ ở lớp ngoài cùng gần như đã sắp cháy thành than.
Một cái đuôi đá đá quả cầu đen trước mặt nàng, Sơ Niệm ngửi thấy mùi khét, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Con rắn đó nhìn nàng, chóp đuôi ngại ngùng lắc lư, sau đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt cô, rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.
Chẳng biết tại sao Sơ Niệm lại có thể nhìn thấy trong đó có vẻ đắc ý.
Vẻ đắc ý này chắc hẳn đến từ những cục than đen xì trên mặt đất.
Thấy Sơ Niệm không nhúc nhích, con rắn dùng đuôi móc ba lô của Sơ Niệm, mở ra, lấy con dao ở bên trong ra, sau đó dùng dao muốn cắt cái cục than đó.
Sơ Niệm không khỏi thán phục trước khả năng học hỏi của con rắn và sức mạnh của chiếc đuôi của nó.
Rõ ràng nàng chỉ mở ba lô trước mặt nó hai lần, nhưng nó đã có thể sử dụng khóa kéo để mở ba lô một cách chính xác, còn có thể khéo léo sử dụng chiếc đuôi của mình, đúng là rất thông minh.
Điều làm nàng càng ngạc nhiên hơn nữa là sau khi bề mặt đen xì của cục than kia bị con dao cắt ra, thứ hiện ra ngoài chính là miếng thịt không biết được nấu chín bằng cách nào!
Sơ Niệm suy đoán, hoa quả và miếng thịt chín trước mặt có lẽ là do con rắn tìm cho nàng.
Cũng giống như cho bò ăn cỏ, cho gà ăn cơm, con rắn này thật sự có ý định nuôi nàng, còn tìm thức ăn mà nàng có thể ăn được.
Thịt nấu chín không có mùi vị gì cả, nhưng đối với Sơ Niệm hai ngày chưa được ăn đồ ăn chín, thì đã là món ngon hiếm có.
Sau khi ăn no được khoảng tám phần thì nàng dừng lại. Con rắn nhìn nàng cuối cùng cũng chịu ăn, nhưng lại không ăn nhiều lắm, lần này dùng đuôi cuộn một miếng thịt lên ép nàng ăn.
Sơ Niệm xua tay, lắc đầu: “Ta ăn no rồi.”
Con rắn dừng động tác lại. Để tránh cho đại xà không hiểu, Sơ Niệm tiếp tục chỉ chỉ vào bụng mình: “Đã căng lên rồi, ta ăn no thật rồi mà.”
Con rắn dường như hiểu được động tác này, dùng đuôi mò thử vào trong áo sơ mi của nàng. Nhiệt độ da của nó thấp hơn nhiệt độ của con người, vảy cọ sát vào da có cảm giác tê dại, cho đến khi chiếc đuôi quấn quanh bụng một vòng, còn hơi siết lại.
Sơ Niệm sợ hãi không dám động đậy chút nào.
Con rắn dường như đang đo bụng nàng, không hề có ý định làm tổn thương nàng. Sau khi quấn quanh một vòng lại từ từ rút lại, hái một quả màu đỏ trên cành gần đó rồi đặt vào tay nàng.
Lần này Sơ Niệm đã hiểu được ý của nó.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nó có kích thước bằng một quả bóng cao su, bề ngoài cháy đen, thậm chí có chỗ ở lớp ngoài cùng gần như đã sắp cháy thành than.
Một cái đuôi đá đá quả cầu đen trước mặt nàng, Sơ Niệm ngửi thấy mùi khét, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Con rắn đó nhìn nàng, chóp đuôi ngại ngùng lắc lư, sau đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt cô, rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.
Chẳng biết tại sao Sơ Niệm lại có thể nhìn thấy trong đó có vẻ đắc ý.
Vẻ đắc ý này chắc hẳn đến từ những cục than đen xì trên mặt đất.
Thấy Sơ Niệm không nhúc nhích, con rắn dùng đuôi móc ba lô của Sơ Niệm, mở ra, lấy con dao ở bên trong ra, sau đó dùng dao muốn cắt cái cục than đó.
Sơ Niệm không khỏi thán phục trước khả năng học hỏi của con rắn và sức mạnh của chiếc đuôi của nó.
Rõ ràng nàng chỉ mở ba lô trước mặt nó hai lần, nhưng nó đã có thể sử dụng khóa kéo để mở ba lô một cách chính xác, còn có thể khéo léo sử dụng chiếc đuôi của mình, đúng là rất thông minh.
Điều làm nàng càng ngạc nhiên hơn nữa là sau khi bề mặt đen xì của cục than kia bị con dao cắt ra, thứ hiện ra ngoài chính là miếng thịt không biết được nấu chín bằng cách nào!
Sơ Niệm suy đoán, hoa quả và miếng thịt chín trước mặt có lẽ là do con rắn tìm cho nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng giống như cho bò ăn cỏ, cho gà ăn cơm, con rắn này thật sự có ý định nuôi nàng, còn tìm thức ăn mà nàng có thể ăn được.
Thịt nấu chín không có mùi vị gì cả, nhưng đối với Sơ Niệm hai ngày chưa được ăn đồ ăn chín, thì đã là món ngon hiếm có.
Sau khi ăn no được khoảng tám phần thì nàng dừng lại. Con rắn nhìn nàng cuối cùng cũng chịu ăn, nhưng lại không ăn nhiều lắm, lần này dùng đuôi cuộn một miếng thịt lên ép nàng ăn.
Sơ Niệm xua tay, lắc đầu: “Ta ăn no rồi.”
Con rắn dừng động tác lại. Để tránh cho đại xà không hiểu, Sơ Niệm tiếp tục chỉ chỉ vào bụng mình: “Đã căng lên rồi, ta ăn no thật rồi mà.”
Con rắn dường như hiểu được động tác này, dùng đuôi mò thử vào trong áo sơ mi của nàng. Nhiệt độ da của nó thấp hơn nhiệt độ của con người, vảy cọ sát vào da có cảm giác tê dại, cho đến khi chiếc đuôi quấn quanh bụng một vòng, còn hơi siết lại.
Sơ Niệm sợ hãi không dám động đậy chút nào.
Con rắn dường như đang đo bụng nàng, không hề có ý định làm tổn thương nàng. Sau khi quấn quanh một vòng lại từ từ rút lại, hái một quả màu đỏ trên cành gần đó rồi đặt vào tay nàng.
Lần này Sơ Niệm đã hiểu được ý của nó.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro