[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Sơ Niệm Bị Lạc...
2024-10-16 09:48:41
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt Sơ Niệm nổi lên ánh sáng, quan sát xung quanh sau đó xác định, đây hẳn là một cái hốc cây hình thành tự nhiên, bên trong cũng không có dấu vết sinh vật khác sinh tồn, kích thước chỉ có thể chứa được một người, tạm thời nhìn qua an toàn.
Vừa vào hốc cây, mưa to đã ào ào rơi xuống.
Địa thế hốc cây xem như tương đối cao, mưa bên ngoài còn to hơn trận mưa to nhất mà cô từng thấy, nhìn qua chốc lát sẽ không dừng lại.
Mưa to như vậy, cô cũng chỉ có thể chờ mưa ngừng tìm tín hiệu ở chỗ cao, tiếp tục phát tin cầu cứu.
Trong một ngày, ngoại trừ hành trình đường dài, chính là lo lắng sợ hãi bị lạc đường, hôm nay lại có mưa lạnh, người có trấn định đến đâu thì tinh thần cũng đều mệt mỏi.
Sau khi Sơ Niệm chui vào hốc cây, hai mí mắt ríu lại vào nhau, chỉ dựa vào sự kiên trì cuối cùng để lại một sợi ý thức đứt quãng.
Không biết qua bao lâu, trong lúc mông lung, hình như trời tạnh mưa rồi.
Nhưng mà xung quanh lại có rất nhiều thanh âm xào xạc.
Có thứ gì đó đang đến gần!
Cô cảnh giác, mạnh mẽ véo mình một cái, sau khi tỉnh táo một chút thì đeo ba lô bò ra ngoài.
Lúc chui vào hốc cây, bầu trời bên ngoài còn đen kịt như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón tay. Bây giờ mưa ngừng rồi, ánh mặt trời rơi xuống xuyên qua khe hở cành lá trên cao, bóng cây loang lổ tựa như tảng đá nặng nề, đè nén người ta không thở nổi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình
Cây cối nơi này càng to lớn hơn so với lúc cô đi vào ngày hôm qua, rễ cây to lớn bị nước mưa rửa sạch lộ ra, phía trên phủ đầy rêu xanh, đá phiến dày đặc. Trong hoàn cảnh như vậy cô nhỏ bé như một con kiến.
Chỉ là ngây ngốc trong chớp mắt, cô đã thấy một sinh vật thân thể đen kịt, giống như rắn mối có cái đuôi cực dài, con ngươi dựng thẳng của nó trừng to, hiện ra một loại trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Có quái vật muốn ăn thịt cô!
Bây giờ rút về lại hốc cây là cừu vào miệng hổ.
Sơ Niệm quan sát con quái vật này một chút, tứ chi của thứ này khỏe mạnh, không quen thuộc ở trong rừng rậm, cô không có khả năng chạy thắng được loại sinh vật này.
Cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé người già từng nói, gặp phải mãnh thú thì tỉ lệ chạy trốn cực kỳ thấp, nhất định không được chạy loạn, phải trấn định tìm vật có thể phòng thân, dùng khí thế của mình dọa lui nó, như vậy mới có một cơ hội sống.
Sơ Niệm nắm chặt cây gậy gỗ dùng để dò đường trong tay, căng thẳng không dám nhúc nhích.
Chỉ cần thứ này nhào tới, cô sẽ đâm một cây này lên, không thành công thì thành người.
Thế nhưng thứ này cũng chỉ giằng co với cô chưa tới nửa phút, đột nhiên xoay người rời đi rất nhanh.
Cơ thể của Sơ Niệm nháy mắt thoái chí, xụi lơ dựa vào cây ngồi xuống, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Quái vật trong rừng rậm nguyên thủy nhất định không chỉ có một con này, lần này may mắn chạy thoát, lần sau thì sao...
Trên bầu trời hẳn là có một đám mây đen kéo tới, trên đầu cô lại tối một chút, còn có từng đợt gió thổi qua, trận mưa lớn tiếp theo sắp kéo đến.
Sơ Niệm lấy la bàn từ trong ba lô ra, cây kim phía trên mặc dù không lắc lư trái phải như trước khi mưa to, nhưng cô cũng không có cách nào xác định la bàn có thể tiếp tục sử dụng hay không.
Ánh mắt Sơ Niệm nổi lên ánh sáng, quan sát xung quanh sau đó xác định, đây hẳn là một cái hốc cây hình thành tự nhiên, bên trong cũng không có dấu vết sinh vật khác sinh tồn, kích thước chỉ có thể chứa được một người, tạm thời nhìn qua an toàn.
Vừa vào hốc cây, mưa to đã ào ào rơi xuống.
Địa thế hốc cây xem như tương đối cao, mưa bên ngoài còn to hơn trận mưa to nhất mà cô từng thấy, nhìn qua chốc lát sẽ không dừng lại.
Mưa to như vậy, cô cũng chỉ có thể chờ mưa ngừng tìm tín hiệu ở chỗ cao, tiếp tục phát tin cầu cứu.
Trong một ngày, ngoại trừ hành trình đường dài, chính là lo lắng sợ hãi bị lạc đường, hôm nay lại có mưa lạnh, người có trấn định đến đâu thì tinh thần cũng đều mệt mỏi.
Sau khi Sơ Niệm chui vào hốc cây, hai mí mắt ríu lại vào nhau, chỉ dựa vào sự kiên trì cuối cùng để lại một sợi ý thức đứt quãng.
Không biết qua bao lâu, trong lúc mông lung, hình như trời tạnh mưa rồi.
Nhưng mà xung quanh lại có rất nhiều thanh âm xào xạc.
Có thứ gì đó đang đến gần!
Cô cảnh giác, mạnh mẽ véo mình một cái, sau khi tỉnh táo một chút thì đeo ba lô bò ra ngoài.
Lúc chui vào hốc cây, bầu trời bên ngoài còn đen kịt như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón tay. Bây giờ mưa ngừng rồi, ánh mặt trời rơi xuống xuyên qua khe hở cành lá trên cao, bóng cây loang lổ tựa như tảng đá nặng nề, đè nén người ta không thở nổi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình
Cây cối nơi này càng to lớn hơn so với lúc cô đi vào ngày hôm qua, rễ cây to lớn bị nước mưa rửa sạch lộ ra, phía trên phủ đầy rêu xanh, đá phiến dày đặc. Trong hoàn cảnh như vậy cô nhỏ bé như một con kiến.
Chỉ là ngây ngốc trong chớp mắt, cô đã thấy một sinh vật thân thể đen kịt, giống như rắn mối có cái đuôi cực dài, con ngươi dựng thẳng của nó trừng to, hiện ra một loại trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Có quái vật muốn ăn thịt cô!
Bây giờ rút về lại hốc cây là cừu vào miệng hổ.
Sơ Niệm quan sát con quái vật này một chút, tứ chi của thứ này khỏe mạnh, không quen thuộc ở trong rừng rậm, cô không có khả năng chạy thắng được loại sinh vật này.
Cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé người già từng nói, gặp phải mãnh thú thì tỉ lệ chạy trốn cực kỳ thấp, nhất định không được chạy loạn, phải trấn định tìm vật có thể phòng thân, dùng khí thế của mình dọa lui nó, như vậy mới có một cơ hội sống.
Sơ Niệm nắm chặt cây gậy gỗ dùng để dò đường trong tay, căng thẳng không dám nhúc nhích.
Chỉ cần thứ này nhào tới, cô sẽ đâm một cây này lên, không thành công thì thành người.
Thế nhưng thứ này cũng chỉ giằng co với cô chưa tới nửa phút, đột nhiên xoay người rời đi rất nhanh.
Cơ thể của Sơ Niệm nháy mắt thoái chí, xụi lơ dựa vào cây ngồi xuống, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Quái vật trong rừng rậm nguyên thủy nhất định không chỉ có một con này, lần này may mắn chạy thoát, lần sau thì sao...
Trên bầu trời hẳn là có một đám mây đen kéo tới, trên đầu cô lại tối một chút, còn có từng đợt gió thổi qua, trận mưa lớn tiếp theo sắp kéo đến.
Sơ Niệm lấy la bàn từ trong ba lô ra, cây kim phía trên mặc dù không lắc lư trái phải như trước khi mưa to, nhưng cô cũng không có cách nào xác định la bàn có thể tiếp tục sử dụng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro