[Làm Ruộng] Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Dựa Vào Livestream Làm Ruộng Bạo Hồng
Mở Cửa Hàng
Thanh Thanh Kết Ngạnh
2024-07-07 16:16:50
”Ông nội, ba mẹ, Ninh Ninh, con về rồi.”
”Tuyết Như về rồi sao, nhanh đến ăn cơm tối đi.” Trương Ngọc Cầm đối xử với con dâu rất tốt, Diệp Như Tuyết mới cất xe xong đã mang hộp cơm giữ nhiệt cho cô ấy.
Ấn tượng của Tạ Ninh đối với người chị dâu này cũng không tệ.
Chị dâu là người của thôn Chương Đức bên cạnh, cùng thôn với bà ngoại cô, là một người phụ nữ dịu dàng giản dị. Lúc trước kết hôn do được giới thiệu, khi kết hôn cũng không có tình cảm gì, nhưng sau khi kết hôn bọn họ lại từ từ bồi dưỡng ra tình cảm. Dù sao khi Tạ Ninh thấy chị dâu nhìn về phía anh trai, đáy mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng, mà ánh mắt anh trai nhìn chị dâu cũng giống vậy.
Chỉ là hai người không thể ở gần nhau lâu, anh trai phải làm ở công trường, chị dâu sau đó cũng làm nhân viên bán hàng trong thị trấn.
Hai người gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, thậm chí đã kết hôn 5 năm vẫn chưa có con.
Hai người họ cũng đến bệnh viện kiểm tra, nhưng thân thể của cả hai đều không xảy ra vấn đề gì, xem như vẫn chưa có duyên con cái.
Trương Ngọc Cầm là một mẹ chồng tốt, tuy rằng cũng rất muốn ôm cháu trai cháu gái nhưng chưa từng thúc giục, ngược lại còn thường xuyên an ủi con dâu cả, thái độ đối với cô ấy cũng không thay đổi.
Mỗi buổi sáng trước khi Diệp Tuyết Như chuẩn bị lên thị trấn đi làm, Trương Ngọc Cầm đều dậy sớm làm cơm sáng, buổi tối làm cơm xong cũng để phần riêng cho con dâu cả vào hộp giữ nhiệt.
Diệp Tuyết Như mở hộp giữ nhiệt ra, cơm canh bên trong vẫn nóng hổi.
”Tuyết Như đến ăn thử rau cải do Ninh Ninh trồng xem, thật sự rất ngon.”
”Dạ.” Diệp Tuyết Như biết chuyện cô em chồng mình lấy một miếng đất để thử trồng rau, không nghĩ nhanh như vậy đã có thu hoạch.
Tuy đã để qua hai giờ đồng hồ, nhưng rau vẫn còn xanh tươi không bị ngả vàng.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Diệp Tuyết Như gắp một gắp lên ăn thử, giây tiếp theo đôi mắt liền sáng ngời, “Ngon quá.”
”Đúng không, mẹ đã nói cải thìa này rất ngon mà.”
”Sớm biết vậy đã để cho con nhiều một chút.”
Lúc này Tạ Ninh cũng nói ra kế hoạch bán nông sản của mình.
”…Chị thử nói xem, cải thìa chúng ta mang ra bán sẽ có người mua chứ?”
”Tất nhiên là được.” Diệp Tuyết Như đáp lại một câu khẳng định.
”Vậy chị cảm thấy nên bán ở chỗ nào trong thị trấn thì tốt?”
Diệp Tuyết Như nghĩ một chút, nói: “Bán ở chợ không được, chợ bán nông sản xây dựng đã lâu rồi, có chút cũ, khi trời mưa bên trong lầy lội, bẩn thỉu, nước cũng không thoát được. Hơn nữa các quầy hàng đã được cố định, bây giờ muốn thuê rất khó.”
”Thuê cửa hàng có mặt tiền khá tốt, vừa hay chị biết một chỗ, bên cạnh chợ có một cửa hàng muốn cho thuê. Phòng phía trước là mặt tiền để bán hàng, phía sau có một phòng nhỏ. Trước đó là một đôi vợ chồng già bán hoành thánh, nghe nói con cái muốn đón bọn họ lên thành phố ở nên không làm nữa. Tin này vẫn chưa có người khác biết, là bà lão kia lúc mua hàng ngẫu nhiên nói vài câu với con, nhưng nếu mọi người biết chuyện này khẳng định sẽ bị thuê mất rất nhanh, đoạn đường kia khá tốt.”
Diệp Tuyết Như vừa nhắc đến, mấy người Tạ gia lập tức nhận ra nơi đó.
Ngay cả Tạ Ninh cũng biết, tuy cô ở bên ngoài nhiều năm, nhưng nhà làm hoành thánh kia đã mở từ khi cô còn nhỏ, cũng từng đến đó ăn.
Quán hoành thánh kia thật sự rất ngon, giờ không bán nữa có chút đáng tiếc.
Bất quá mặt tiền cửa hàng đó quả thực không tệ.
”Vậy quyết định chỗ đó, ngày mai chúng ta đến hỏi thử.” Mấy người Tạ gia ngay lập tức đồng ý.
Tạ Ninh cũng gật đầu: “Được. Nếu đến lúc đó kiếm được nhiều tiền liền gọi cả anh cả và anh hai về cùng làm.”
Diệp Tuyết Như kinh ngạc: “Thật sao, như vậy thì quá tốt.”
Nếu chồng cô ấy có thể về thì tốt, tuy làm ở công trường lương rất khá nhưng lại quá vất vả, cũng thường xuyên phải đi xa, lần trước A Viễn còn bị thương ở eo, mỗi lần trời mưa đều bị đau. Diệp Tuyết Như thật sự rất đau lòng nhưng lại không có cách gì, anh ấy là một người đàn ông khỏe mạnh phải tự dựa vào sức lực của mình để chăm lo gia đình.
Nếu có thể cùng em chồng trồng trọt bán nông sản, phát sóng trực tiếp, cũng có thể kiếm ra tiền, về nhà phát triển cũng tốt.
Đến lúc đó bọn họ có thể sinh một đứa con nữa, cô ấy đã cảm thấy mỹ mãn.
”Ba mẹ, chuyện thuê mặt tiền này để con lựa lời nói một câu với bà Trương trước xem, quan hệ của con với bà ấy khá tốt.”
-
Ngày hôm sau, khi được chị dâu mở lời trước, Tạ Ninh đã thuê được nguyên căn mặt tiền đó, giao tiền, ký hợp đồng. Tạ Ninh còn tìm người làm bảng hiệu cho cửa hàng, cũng tên là [Điền Viên Giai Vị], nhưng vẫn phải chờ một thời gian mới lấy được.
Mặt tiền của cửa hàng đã có, cũng đến lúc thu hoạch nông sản.
Đưa mắt nhìn một vòng, từng mảng xanh biếc đập vào mắt.
Mục đích chủ yếu của hôm nay là hái rau.
Nửa mẫu cải thìa ước chừng có thể thu hoạch được tới hai ngàn cân, hôm nay bọn họ sẽ hái 200 cân mang đến cửa hàng bán thử trước.
”Tuyết Như về rồi sao, nhanh đến ăn cơm tối đi.” Trương Ngọc Cầm đối xử với con dâu rất tốt, Diệp Như Tuyết mới cất xe xong đã mang hộp cơm giữ nhiệt cho cô ấy.
Ấn tượng của Tạ Ninh đối với người chị dâu này cũng không tệ.
Chị dâu là người của thôn Chương Đức bên cạnh, cùng thôn với bà ngoại cô, là một người phụ nữ dịu dàng giản dị. Lúc trước kết hôn do được giới thiệu, khi kết hôn cũng không có tình cảm gì, nhưng sau khi kết hôn bọn họ lại từ từ bồi dưỡng ra tình cảm. Dù sao khi Tạ Ninh thấy chị dâu nhìn về phía anh trai, đáy mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng, mà ánh mắt anh trai nhìn chị dâu cũng giống vậy.
Chỉ là hai người không thể ở gần nhau lâu, anh trai phải làm ở công trường, chị dâu sau đó cũng làm nhân viên bán hàng trong thị trấn.
Hai người gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, thậm chí đã kết hôn 5 năm vẫn chưa có con.
Hai người họ cũng đến bệnh viện kiểm tra, nhưng thân thể của cả hai đều không xảy ra vấn đề gì, xem như vẫn chưa có duyên con cái.
Trương Ngọc Cầm là một mẹ chồng tốt, tuy rằng cũng rất muốn ôm cháu trai cháu gái nhưng chưa từng thúc giục, ngược lại còn thường xuyên an ủi con dâu cả, thái độ đối với cô ấy cũng không thay đổi.
Mỗi buổi sáng trước khi Diệp Tuyết Như chuẩn bị lên thị trấn đi làm, Trương Ngọc Cầm đều dậy sớm làm cơm sáng, buổi tối làm cơm xong cũng để phần riêng cho con dâu cả vào hộp giữ nhiệt.
Diệp Tuyết Như mở hộp giữ nhiệt ra, cơm canh bên trong vẫn nóng hổi.
”Tuyết Như đến ăn thử rau cải do Ninh Ninh trồng xem, thật sự rất ngon.”
”Dạ.” Diệp Tuyết Như biết chuyện cô em chồng mình lấy một miếng đất để thử trồng rau, không nghĩ nhanh như vậy đã có thu hoạch.
Tuy đã để qua hai giờ đồng hồ, nhưng rau vẫn còn xanh tươi không bị ngả vàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Diệp Tuyết Như gắp một gắp lên ăn thử, giây tiếp theo đôi mắt liền sáng ngời, “Ngon quá.”
”Đúng không, mẹ đã nói cải thìa này rất ngon mà.”
”Sớm biết vậy đã để cho con nhiều một chút.”
Lúc này Tạ Ninh cũng nói ra kế hoạch bán nông sản của mình.
”…Chị thử nói xem, cải thìa chúng ta mang ra bán sẽ có người mua chứ?”
”Tất nhiên là được.” Diệp Tuyết Như đáp lại một câu khẳng định.
”Vậy chị cảm thấy nên bán ở chỗ nào trong thị trấn thì tốt?”
Diệp Tuyết Như nghĩ một chút, nói: “Bán ở chợ không được, chợ bán nông sản xây dựng đã lâu rồi, có chút cũ, khi trời mưa bên trong lầy lội, bẩn thỉu, nước cũng không thoát được. Hơn nữa các quầy hàng đã được cố định, bây giờ muốn thuê rất khó.”
”Thuê cửa hàng có mặt tiền khá tốt, vừa hay chị biết một chỗ, bên cạnh chợ có một cửa hàng muốn cho thuê. Phòng phía trước là mặt tiền để bán hàng, phía sau có một phòng nhỏ. Trước đó là một đôi vợ chồng già bán hoành thánh, nghe nói con cái muốn đón bọn họ lên thành phố ở nên không làm nữa. Tin này vẫn chưa có người khác biết, là bà lão kia lúc mua hàng ngẫu nhiên nói vài câu với con, nhưng nếu mọi người biết chuyện này khẳng định sẽ bị thuê mất rất nhanh, đoạn đường kia khá tốt.”
Diệp Tuyết Như vừa nhắc đến, mấy người Tạ gia lập tức nhận ra nơi đó.
Ngay cả Tạ Ninh cũng biết, tuy cô ở bên ngoài nhiều năm, nhưng nhà làm hoành thánh kia đã mở từ khi cô còn nhỏ, cũng từng đến đó ăn.
Quán hoành thánh kia thật sự rất ngon, giờ không bán nữa có chút đáng tiếc.
Bất quá mặt tiền cửa hàng đó quả thực không tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”Vậy quyết định chỗ đó, ngày mai chúng ta đến hỏi thử.” Mấy người Tạ gia ngay lập tức đồng ý.
Tạ Ninh cũng gật đầu: “Được. Nếu đến lúc đó kiếm được nhiều tiền liền gọi cả anh cả và anh hai về cùng làm.”
Diệp Tuyết Như kinh ngạc: “Thật sao, như vậy thì quá tốt.”
Nếu chồng cô ấy có thể về thì tốt, tuy làm ở công trường lương rất khá nhưng lại quá vất vả, cũng thường xuyên phải đi xa, lần trước A Viễn còn bị thương ở eo, mỗi lần trời mưa đều bị đau. Diệp Tuyết Như thật sự rất đau lòng nhưng lại không có cách gì, anh ấy là một người đàn ông khỏe mạnh phải tự dựa vào sức lực của mình để chăm lo gia đình.
Nếu có thể cùng em chồng trồng trọt bán nông sản, phát sóng trực tiếp, cũng có thể kiếm ra tiền, về nhà phát triển cũng tốt.
Đến lúc đó bọn họ có thể sinh một đứa con nữa, cô ấy đã cảm thấy mỹ mãn.
”Ba mẹ, chuyện thuê mặt tiền này để con lựa lời nói một câu với bà Trương trước xem, quan hệ của con với bà ấy khá tốt.”
-
Ngày hôm sau, khi được chị dâu mở lời trước, Tạ Ninh đã thuê được nguyên căn mặt tiền đó, giao tiền, ký hợp đồng. Tạ Ninh còn tìm người làm bảng hiệu cho cửa hàng, cũng tên là [Điền Viên Giai Vị], nhưng vẫn phải chờ một thời gian mới lấy được.
Mặt tiền của cửa hàng đã có, cũng đến lúc thu hoạch nông sản.
Đưa mắt nhìn một vòng, từng mảng xanh biếc đập vào mắt.
Mục đích chủ yếu của hôm nay là hái rau.
Nửa mẫu cải thìa ước chừng có thể thu hoạch được tới hai ngàn cân, hôm nay bọn họ sẽ hái 200 cân mang đến cửa hàng bán thử trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro