[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế
Chương 20
2024-08-23 06:51:52
Cô gia nhập trong nhóm nhục mạ, chửi mắng "Bán Nguyệt" cả tổ tông họ hàng hơn nửa ngày, mới thoải mái một chút. Nhưng quay đầu nhìn thấy hàng hoá trong phòng khách, lại bắt đầu khó chịu.
Đó là hai tháng lương của cô ấy! Toàn bộ đều trở nên vô ích.
Càng nghĩ càng tức, tức đến tối lăn qua lộn lại không ngủ được.
“Ầm ầm - -”
Bầu trời bị một tia chớp xé toạc, cắt đêm làm đôi. Nửa sáng, nửa đen.
Mưa to như hạt đậu hắt xuống, cửa sổ trong nháy mắt ẩm ướt.
Cảnh đêm của thành phố trở nên mờ nhạt trong màn mưa.
Giản Hân Hân đứng dậy đi đóng cửa ban công, tay mới vừa sờ tay nắm cửa. Nhà hàng xóm truyền ra một tiếng thét chói tai, ngay sau đó, cửa ban công bên cạnh bật mở.
Một người đàn ông giương nanh múa vuốt nhào ra, thân thể đụng vào ban công lại bật lên.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng kêu "Ha ha ha", mũi dùng sức ngửi trong mưa, sau đó mãnh liệt quay đầu về phía Giản Hân Hân.
Một tia chớp đánh sáng tầm mắt, cả người Giản Hân Hân đều sợ ngây người. Trong con ngươi đột nhiên co rút, rõ ràng phản chiếu ra khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của người đàn ông kia đã thủng lỗ chỗ, da thịt giống như keo dính trên mặt.
Hắn mở miệng máu đầm đìa, nhào tới Giản Hân Hân.
“A a a a!” Giản Hân Hân kêu to đóng cửa lại, nhanh chóng khóa trái.
Cô ngồi phịch xuống sàn nhà, trong mắt và bên tai đều là mưa to. Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...
Không có gì ngoài mưa.
Nhưng tim cô đập nhanh như vậy, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
Rèm cửa sổ bị mồ hôi trong lòng bàn tay cô làm ướt.
Tích tắc - -
Mồ hôi lạnh từ trán lăn vào mắt, cô nháy mắt mấy cái, đầu óc thanh tỉnh vài phần.
Vừa rồi, cô nhìn thấy cái gì......
Đó là người sao? Không, đó không phải là người, không phải là chú hàng xóm ngày thường hay cười chào hỏi.
Người khủng bố kia, là zombie giống hệt trong phim, zombie cắn xé thịt người trong miệng......
Zombie làm sao có thể? Là ảo giác sao, cô tức đến mức hôn mê sinh ra ảo giác!
Hai tay Giản Hân Hân chống đất, bò đến sau cửa ban công, cô trốn trong rèm cửa sổ, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, cẩn thận lại khẩn trương nhìn ra ngoài.
Đó là hai tháng lương của cô ấy! Toàn bộ đều trở nên vô ích.
Càng nghĩ càng tức, tức đến tối lăn qua lộn lại không ngủ được.
“Ầm ầm - -”
Bầu trời bị một tia chớp xé toạc, cắt đêm làm đôi. Nửa sáng, nửa đen.
Mưa to như hạt đậu hắt xuống, cửa sổ trong nháy mắt ẩm ướt.
Cảnh đêm của thành phố trở nên mờ nhạt trong màn mưa.
Giản Hân Hân đứng dậy đi đóng cửa ban công, tay mới vừa sờ tay nắm cửa. Nhà hàng xóm truyền ra một tiếng thét chói tai, ngay sau đó, cửa ban công bên cạnh bật mở.
Một người đàn ông giương nanh múa vuốt nhào ra, thân thể đụng vào ban công lại bật lên.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng kêu "Ha ha ha", mũi dùng sức ngửi trong mưa, sau đó mãnh liệt quay đầu về phía Giản Hân Hân.
Một tia chớp đánh sáng tầm mắt, cả người Giản Hân Hân đều sợ ngây người. Trong con ngươi đột nhiên co rút, rõ ràng phản chiếu ra khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của người đàn ông kia đã thủng lỗ chỗ, da thịt giống như keo dính trên mặt.
Hắn mở miệng máu đầm đìa, nhào tới Giản Hân Hân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A a a a!” Giản Hân Hân kêu to đóng cửa lại, nhanh chóng khóa trái.
Cô ngồi phịch xuống sàn nhà, trong mắt và bên tai đều là mưa to. Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...
Không có gì ngoài mưa.
Nhưng tim cô đập nhanh như vậy, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
Rèm cửa sổ bị mồ hôi trong lòng bàn tay cô làm ướt.
Tích tắc - -
Mồ hôi lạnh từ trán lăn vào mắt, cô nháy mắt mấy cái, đầu óc thanh tỉnh vài phần.
Vừa rồi, cô nhìn thấy cái gì......
Đó là người sao? Không, đó không phải là người, không phải là chú hàng xóm ngày thường hay cười chào hỏi.
Người khủng bố kia, là zombie giống hệt trong phim, zombie cắn xé thịt người trong miệng......
Zombie làm sao có thể? Là ảo giác sao, cô tức đến mức hôn mê sinh ra ảo giác!
Hai tay Giản Hân Hân chống đất, bò đến sau cửa ban công, cô trốn trong rèm cửa sổ, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, cẩn thận lại khẩn trương nhìn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro