[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế
Chương 47
2024-08-23 06:51:52
Rõ ràng hắn ta lớn tuổi hơn Cổ Y nhưng lại dùng “bạn” có thể thấy hắn ta có bao nhiêu sợ hãi.
Thấy Cổ Y hồi lâu không cử động, hắn ta tưởng rằng đối phương cho rằng tay mình bẩn nên rút tay lại lau trên cánh tay sau đó lại duỗi ra.
Cổ Y từ trên cao nhìn xuống dùng ngón chân chọc vào cánh tay phải đang đưa ra của hắn ta.
Vẻ mặt cô khó hiểu, hỏi: “Sao anh lại nằm nói chuyện với tôi?”
Dương Tử: “…”
Dương Tử: “!!!”
Hắn ta vừa nằm xuống chuẩn bị bắn zombie, cô liền nhảy lên! Nó quá dữ dội, mạnh mẽ tới mức hắn ta khiếp sợ hoàn toàn quên mất mình đang nằm trên nóc xe.
Thật đáng xấu hổ!
Dương Tử dùng cả tay chân đứng lên, xấu hổ cầm súng đứng trước mặt cô, cúi đầu không dám nhìn càng không dám bất tay cô.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, Rõ ràng cao hơn Cổ Y một cái đầu hiện tại lại giống như đứa trẻ đang mắc lỗi vậy.
Cổ Y hỏi anh ta: “Đội trưởng của các anh đâu?”
Dương Tử: “Bên trong.”
Cổ Y quay người bước định xuống xe quay đầu hỏi anh ta: “Các anh có bao nhiêu súng?”
“Tám khẩu.”
“Dương Tử!”
Kỷ Phi giận dữ hét lên để cắt ngang câu trả lời theo bản năng của Dương Tử nhưng đã quá muộn Cổ Y nghe thấy rồi, cô mỉm cười hài lòng với Dương Tử nhảy xuống xe đi vào nhà kho.
Tại sao mình lại có thể trả lời dễ dàng như vậy? Dương Tử cũng ngơ ngác nghi hoặc nhìn Kỷ Phi dưới xe. Kỷ Phi chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép” tức giận trừng mắt nhìn anh ta nhanh chóng đuổi theo.
Kỷ Phi không biết cô muốn làm gì, nhưng nếu cô hỏi về súng của bọn họ thì nhất định không phải là người tốt.
Anh ta rút khẩu súng vắt ở sau lưng cầm trên tay đi theo sát Cổ Y.
Cô dù có mạnh mẽ lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người phàm, muốn cướp vật tư của bọn họ đều phải cân nhắc xem đạn của súng nhanh con dao phay trên tay cô nhanh hơn.
Hắn ta đi theo thấy cô đang nói chuyện với đội trưởng của bọn họ đứng bên cạnh còn có năm anh em khác.
Bầu không khí rất thân thiện không có mùi thuốc súng.
Kỷ Phi cất súng theo tín hiệu của anh em nghi hoặc đi lại gần.
Thấy Cổ Y hồi lâu không cử động, hắn ta tưởng rằng đối phương cho rằng tay mình bẩn nên rút tay lại lau trên cánh tay sau đó lại duỗi ra.
Cổ Y từ trên cao nhìn xuống dùng ngón chân chọc vào cánh tay phải đang đưa ra của hắn ta.
Vẻ mặt cô khó hiểu, hỏi: “Sao anh lại nằm nói chuyện với tôi?”
Dương Tử: “…”
Dương Tử: “!!!”
Hắn ta vừa nằm xuống chuẩn bị bắn zombie, cô liền nhảy lên! Nó quá dữ dội, mạnh mẽ tới mức hắn ta khiếp sợ hoàn toàn quên mất mình đang nằm trên nóc xe.
Thật đáng xấu hổ!
Dương Tử dùng cả tay chân đứng lên, xấu hổ cầm súng đứng trước mặt cô, cúi đầu không dám nhìn càng không dám bất tay cô.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, Rõ ràng cao hơn Cổ Y một cái đầu hiện tại lại giống như đứa trẻ đang mắc lỗi vậy.
Cổ Y hỏi anh ta: “Đội trưởng của các anh đâu?”
Dương Tử: “Bên trong.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Y quay người bước định xuống xe quay đầu hỏi anh ta: “Các anh có bao nhiêu súng?”
“Tám khẩu.”
“Dương Tử!”
Kỷ Phi giận dữ hét lên để cắt ngang câu trả lời theo bản năng của Dương Tử nhưng đã quá muộn Cổ Y nghe thấy rồi, cô mỉm cười hài lòng với Dương Tử nhảy xuống xe đi vào nhà kho.
Tại sao mình lại có thể trả lời dễ dàng như vậy? Dương Tử cũng ngơ ngác nghi hoặc nhìn Kỷ Phi dưới xe. Kỷ Phi chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép” tức giận trừng mắt nhìn anh ta nhanh chóng đuổi theo.
Kỷ Phi không biết cô muốn làm gì, nhưng nếu cô hỏi về súng của bọn họ thì nhất định không phải là người tốt.
Anh ta rút khẩu súng vắt ở sau lưng cầm trên tay đi theo sát Cổ Y.
Cô dù có mạnh mẽ lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người phàm, muốn cướp vật tư của bọn họ đều phải cân nhắc xem đạn của súng nhanh con dao phay trên tay cô nhanh hơn.
Hắn ta đi theo thấy cô đang nói chuyện với đội trưởng của bọn họ đứng bên cạnh còn có năm anh em khác.
Bầu không khí rất thân thiện không có mùi thuốc súng.
Kỷ Phi cất súng theo tín hiệu của anh em nghi hoặc đi lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro