Thả Về
Hoa Dung
2024-07-03 14:07:37
Nói rồi cậu cùng bà Thục nhìn lên trên cái bùa đang treo lơ lửng ở giữa cửa phòng, cậu thấy không còn sớm nên khuyên bà đi ngủ chứ để thằng Minh nó ngủ một mình lại có chuyện. Xong chuyện cậu đóng cửa phòng ngồi xuống cái ghế cạnh đó, dùng khăn nhúng qua nước rồi lại vắt đi cho nó ẩm.
Tới lau mồ hồi cho cô, từ sáng giờ Cẩm Dung cứ như thế mãi. Từ lúc cậu nghe bà Thục nói cô bị ngất ở ngoài vườn đưa vào phòng mắt lúc nào cũng mở, không nói không hành động dù là một chút. Cậu thở dài luyên thuyên khuyên cô thử sao.
“Mợ mà có nghe tôi thì mợ nhắm mắt ngủ đi, chứ mở mắt vậy hoài khô mắt chết.”
Hình như cô nghe được, Cẩm Dung lại nhắm mắt theo lời của Bách Hoàng. Tới đây cậu nhẹ nhõm rồi, cô không phải mất ý thức hoàng toàn nên có vẽ dễ chăm hơn, cậu ngồi đó chăm cô cả đêm muộn. Cậu cứ lau tay chân rồi lau mặt cho cô thoáng một chút, trời mát nhưng cô đổ mồ hôi mãi, ướt hết cả trán.
Khuya đến cậu lại nghe một tiếng động nhẹ, hóa ra cậu ngủ gật nhưng ai đó đã đi ra khỏi phòng, Bách Hoàng nhìn lên giường thì tá hỏa Cẩm Dung đã đi đâu mất rồi, cửa thì mở tang quang.
Cậu chạy nhanh ra ngoài, Cẩm Dung mặc đồ ngủ mà chẳng thấy lạnh, đi thẩn thờ muốn ra khỏi nhà. May mà cậu kéo tay cô lại, Bách Hoàng xoay người rồi dùng hai bàn tay bóp lấy vai cô.
“Mợ à, đi đâu vậy? Giờ này trễ rồi.”
Ánh mắt Cẩm Dung vẫn không khác thứ gì, trong bầu mắt chỉ có một khoảng không vô định. Cậu nhìn cô mà sót ruột sót gang, giờ mà đi ra khỏi phòng là cô còn bị nặng hơn, rồi sẽ điên điên dại dại suốt cả đời. Nhanh chóng Bách Hoàng an ủi nhẹ nhàng đưa dần cô vào phòng, Cẩm Dung lê lết từng bước, dù cô thất thần nhưng cậu vẫn cảm thấy cô mệt lắm, người cứ như bị hút mất sinh khí vậy.
Chống cự rồi cũng đến hôm sau, nghe nói Cẩm Tú đã được thả về sau chiều nay. Dự định lại sớm hơn thường vì tìm ra mạnh mối hai chị em song sinh bị chơi bùa, mà bùa ngải có nguồn gốc từ ngoài nước, lại chất chứa trong phòng hai chị em đó. Kết tội cuối cùng là tự hại người hại mình, Cẩm Tú vô tội và được chuẩn bị hành trang cho người đưa xe ngựa về nhà. Bà Thục vui khôn xiết, bà cứ nhìn ra cửa để ngóng con về mãi, Bách Hoàng ngồi nhìn bà đúng là tình mẫu tử khiến cậu ngưỡng mộ thật.
Cậu chẳng ăn uống gì trôi, Cẩm Dung không ăn không uống, được nhất là đưa ra tới nhà chính rồi cũng ngồi thẩn thờ thế thôi, lâu lâu còn muốn đi đâu đó mà được cậu và bà Thục ngăn cản lại. Trông tới chiều thì Cẩm Tú cũng về đến nhà, bà Thục chạy ra đón cô con gái rồi thông báo việc Cẩm Dung xảy ra chuyện.
Bách Hoàng ở trong thôi, chờ họ chứ ra ngoải rồi Cẩm Dung đi mất thì mệt. Nghe tin Cẩm Tú chạy vào ngay, cô ấy xem xét rồi đơ người, không ngờ mới rời nhà vài ngay mà đã có chuyện rồi. Cẩm Tú cũng không phải thần y hay thầy pháp gì mà có thể trị cho Cẩm Dung, chỉ biết đưa tay xoa mặt bàn tay của cô mà thôi.
Từ đâu bên ngoài vọng lại vài tiếng trẻ con, chúng nó hô vào rõ lớn: “Ôi cái nhà bị cho là giết người, có con rể là người chết đào mộ sống dậy!”
Mọi người ra ngoài hết thì thấy mấy nhóc nhỏ từ đâu lại lêu lỏng ở nơi hẻo lánh này, thấy đằng xa xa kia thì là hai người nào đó một nam một nữ trông khá lớn tuổi.
Cẩm Tú nhìn rõ hơn thì không phải đó là cha mẹ của hai chị em song sinh đã chết hay sao? Họ làm gì ở đây vậy?
“Hai người họ là ai vậy? Là họ dắt bọn trẻ đến đây à?” Bà Thục giọng khàn khàn hỏi chung.
Cẩm Tú thấy thế thì nói cho bà biết: “Đó là cha mẹ của chị em song sinh kia, họ cũng chính là người kiện con. Chẳng biết họ đến đây là muốn làm gì, nhưng lúc quan xử chuyện thì họ không chịu khuất phục mẹ ạ, họ khăn khăn cho con đã hãm hại hai cô gái đó…”
Bà Thục cảm thấy thương con gái, lại bị đổ oan như thế bây giờ họ lại cho trẻ con rêu rao trêu chọc cả nhà. Mà bà làm gì có tiền có quyền, chẳng lẽ lại gọi con rể dùng quyền lực của chúng rồi răng đe bọn trẻ hay sao, làm người lớn chẳng ai làm thế cả. Hai người đi lại gần rồi quát lớn vào mặt bà Thục và Cẩm Tú:
“Bọn mày là kẻ giết người, bao che lẫn nhau rồi lại đổ tội cho hai đứa con gái của tao. Chúng mày chết thì tao mới hả dạ!”
Bà Thục không nhịn nữa, con bà chịu cảnh ngồi tù oan cả tuần rồi bà ta lại đến nhà sỉ vả cả nhà bà như thế, làm mẹ…bà không thể để con mình chịu thiệt được, bà chửi lớn:
“Bà ăn nói có chứng cứ một chút, đừng để tôi gọi quan nhốt bà vào tù nhá! Loại người như bà vô căn cứ mà muốn đòi công bằng cho con gái à? Con gái bà là người con gái tôi không phải là người à?”
Bà ta nghe bà Thục nói thế thì cay, giật phăng cái cổng bằng gỗ đối đầu với bà Thục. Bà ta cứ nhào tới bà Thục cũng không kém, Cẩm Tú thấy chuyện lớn nên cũng cản đôi bên lại, cậu Bách Hoàng dự cảm chuyện không lành nên bỏ Cẩm Dung rồi chạy ra can ngăn hai người. Bên kia có đàn ông là chồng bà ta, có chuyện gì hai mẹ con họ không tránh được, cậu định ở trỏng rồi giả khờ mà cải um sùm thế kia sao chịu nổi.
Bà ta thấy cậu chạy ra thì có chút rén, dù sao bà ta cũng biết mặt cậu, biết cậu là con trai cả của nhà họ Trần giàu và có quyền nhất cái thôn Hoa Trúc này, động đến cậu cũng như tự đưa mình vào đường chết, nên tránh là tốt nhất. Hai người họ né ra, ấp a ấp úng, họ biết cậu khờ nhưng cậu vẫn biết mách lại chứ chẳng không, chỉ biết đứng xa hơn chút chửi vào, bà ta lớn giọng:
“Này nhá, đừng có mà dùng người có quyền rồi ép người quá đáng. Các người đừng có mà lấy mạnh hiếp yếu, giết người rồi định dùng con rể để che đậy à?”
Tới lau mồ hồi cho cô, từ sáng giờ Cẩm Dung cứ như thế mãi. Từ lúc cậu nghe bà Thục nói cô bị ngất ở ngoài vườn đưa vào phòng mắt lúc nào cũng mở, không nói không hành động dù là một chút. Cậu thở dài luyên thuyên khuyên cô thử sao.
“Mợ mà có nghe tôi thì mợ nhắm mắt ngủ đi, chứ mở mắt vậy hoài khô mắt chết.”
Hình như cô nghe được, Cẩm Dung lại nhắm mắt theo lời của Bách Hoàng. Tới đây cậu nhẹ nhõm rồi, cô không phải mất ý thức hoàng toàn nên có vẽ dễ chăm hơn, cậu ngồi đó chăm cô cả đêm muộn. Cậu cứ lau tay chân rồi lau mặt cho cô thoáng một chút, trời mát nhưng cô đổ mồ hôi mãi, ướt hết cả trán.
Khuya đến cậu lại nghe một tiếng động nhẹ, hóa ra cậu ngủ gật nhưng ai đó đã đi ra khỏi phòng, Bách Hoàng nhìn lên giường thì tá hỏa Cẩm Dung đã đi đâu mất rồi, cửa thì mở tang quang.
Cậu chạy nhanh ra ngoài, Cẩm Dung mặc đồ ngủ mà chẳng thấy lạnh, đi thẩn thờ muốn ra khỏi nhà. May mà cậu kéo tay cô lại, Bách Hoàng xoay người rồi dùng hai bàn tay bóp lấy vai cô.
“Mợ à, đi đâu vậy? Giờ này trễ rồi.”
Ánh mắt Cẩm Dung vẫn không khác thứ gì, trong bầu mắt chỉ có một khoảng không vô định. Cậu nhìn cô mà sót ruột sót gang, giờ mà đi ra khỏi phòng là cô còn bị nặng hơn, rồi sẽ điên điên dại dại suốt cả đời. Nhanh chóng Bách Hoàng an ủi nhẹ nhàng đưa dần cô vào phòng, Cẩm Dung lê lết từng bước, dù cô thất thần nhưng cậu vẫn cảm thấy cô mệt lắm, người cứ như bị hút mất sinh khí vậy.
Chống cự rồi cũng đến hôm sau, nghe nói Cẩm Tú đã được thả về sau chiều nay. Dự định lại sớm hơn thường vì tìm ra mạnh mối hai chị em song sinh bị chơi bùa, mà bùa ngải có nguồn gốc từ ngoài nước, lại chất chứa trong phòng hai chị em đó. Kết tội cuối cùng là tự hại người hại mình, Cẩm Tú vô tội và được chuẩn bị hành trang cho người đưa xe ngựa về nhà. Bà Thục vui khôn xiết, bà cứ nhìn ra cửa để ngóng con về mãi, Bách Hoàng ngồi nhìn bà đúng là tình mẫu tử khiến cậu ngưỡng mộ thật.
Cậu chẳng ăn uống gì trôi, Cẩm Dung không ăn không uống, được nhất là đưa ra tới nhà chính rồi cũng ngồi thẩn thờ thế thôi, lâu lâu còn muốn đi đâu đó mà được cậu và bà Thục ngăn cản lại. Trông tới chiều thì Cẩm Tú cũng về đến nhà, bà Thục chạy ra đón cô con gái rồi thông báo việc Cẩm Dung xảy ra chuyện.
Bách Hoàng ở trong thôi, chờ họ chứ ra ngoải rồi Cẩm Dung đi mất thì mệt. Nghe tin Cẩm Tú chạy vào ngay, cô ấy xem xét rồi đơ người, không ngờ mới rời nhà vài ngay mà đã có chuyện rồi. Cẩm Tú cũng không phải thần y hay thầy pháp gì mà có thể trị cho Cẩm Dung, chỉ biết đưa tay xoa mặt bàn tay của cô mà thôi.
Từ đâu bên ngoài vọng lại vài tiếng trẻ con, chúng nó hô vào rõ lớn: “Ôi cái nhà bị cho là giết người, có con rể là người chết đào mộ sống dậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người ra ngoài hết thì thấy mấy nhóc nhỏ từ đâu lại lêu lỏng ở nơi hẻo lánh này, thấy đằng xa xa kia thì là hai người nào đó một nam một nữ trông khá lớn tuổi.
Cẩm Tú nhìn rõ hơn thì không phải đó là cha mẹ của hai chị em song sinh đã chết hay sao? Họ làm gì ở đây vậy?
“Hai người họ là ai vậy? Là họ dắt bọn trẻ đến đây à?” Bà Thục giọng khàn khàn hỏi chung.
Cẩm Tú thấy thế thì nói cho bà biết: “Đó là cha mẹ của chị em song sinh kia, họ cũng chính là người kiện con. Chẳng biết họ đến đây là muốn làm gì, nhưng lúc quan xử chuyện thì họ không chịu khuất phục mẹ ạ, họ khăn khăn cho con đã hãm hại hai cô gái đó…”
Bà Thục cảm thấy thương con gái, lại bị đổ oan như thế bây giờ họ lại cho trẻ con rêu rao trêu chọc cả nhà. Mà bà làm gì có tiền có quyền, chẳng lẽ lại gọi con rể dùng quyền lực của chúng rồi răng đe bọn trẻ hay sao, làm người lớn chẳng ai làm thế cả. Hai người đi lại gần rồi quát lớn vào mặt bà Thục và Cẩm Tú:
“Bọn mày là kẻ giết người, bao che lẫn nhau rồi lại đổ tội cho hai đứa con gái của tao. Chúng mày chết thì tao mới hả dạ!”
Bà Thục không nhịn nữa, con bà chịu cảnh ngồi tù oan cả tuần rồi bà ta lại đến nhà sỉ vả cả nhà bà như thế, làm mẹ…bà không thể để con mình chịu thiệt được, bà chửi lớn:
“Bà ăn nói có chứng cứ một chút, đừng để tôi gọi quan nhốt bà vào tù nhá! Loại người như bà vô căn cứ mà muốn đòi công bằng cho con gái à? Con gái bà là người con gái tôi không phải là người à?”
Bà ta nghe bà Thục nói thế thì cay, giật phăng cái cổng bằng gỗ đối đầu với bà Thục. Bà ta cứ nhào tới bà Thục cũng không kém, Cẩm Tú thấy chuyện lớn nên cũng cản đôi bên lại, cậu Bách Hoàng dự cảm chuyện không lành nên bỏ Cẩm Dung rồi chạy ra can ngăn hai người. Bên kia có đàn ông là chồng bà ta, có chuyện gì hai mẹ con họ không tránh được, cậu định ở trỏng rồi giả khờ mà cải um sùm thế kia sao chịu nổi.
Bà ta thấy cậu chạy ra thì có chút rén, dù sao bà ta cũng biết mặt cậu, biết cậu là con trai cả của nhà họ Trần giàu và có quyền nhất cái thôn Hoa Trúc này, động đến cậu cũng như tự đưa mình vào đường chết, nên tránh là tốt nhất. Hai người họ né ra, ấp a ấp úng, họ biết cậu khờ nhưng cậu vẫn biết mách lại chứ chẳng không, chỉ biết đứng xa hơn chút chửi vào, bà ta lớn giọng:
“Này nhá, đừng có mà dùng người có quyền rồi ép người quá đáng. Các người đừng có mà lấy mạnh hiếp yếu, giết người rồi định dùng con rể để che đậy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro