Ăn Không Chùi Mép
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
- Hì hì, đại ca ngươi muốn vui đùa theo kiểu nào, trong đây tỷ muội chúng ta tinh thông nhiều thứ, trong đó có Vuốt Trụ Thần Công cùng Hấp Tinh
Đại Pháp, bảo đảm làm đại ca mê sảng tới sáng!
Thiếu nữ bị hắn đẩy ra, thấy Trần Vũ không có nói năng gì mấy, khuôn mặt cũng không có chút thưởng thức một chút phong tình thì nàng ta mỉm cười, cỡi đồ đi lại gần nhưng nhanh chóng bị hắn cản lại.
Bạch Huyền Dương nhe thiếu nữ kia nói tới hai môn công pháp đó thì không khỏi cười ha hả nhưng cũng không có giải thích cho Trần Vũ hiểu, đây chỉ người trong nghề mới biết các nàng đang đề cập tới chuyện gì.
Trên đầu Trần Vũ thì nổi lên một dấu chấm hỏi to đùng, hắn không biết Vuốt Trụ Thần Công và Hấp Tinh Đại Pháp là gì, chân ước chân ráo như hắn mới gá vào thì làm sao hiểu được.
- Không cần!
Trần Vũ phất tay lên tiếng, không muốn thiếu nữ đó cỡi y phục nữa.
Bây giờ hắn đã biết trong thanh lâu có những gì, trong đây nói chính xác là nơi ăn chơi sa đọa của nam nhân, vào đây có khi còn không biết đường về.
Bạch Huyền Dương cười cười cũng đẩy nữ tử kia ra, cũng không có mấy đụng chạm tới nàng, lúc xưa thì thích nhưng giờ thì không còn nữa.
Hai thiếu nữ kia thấy bọn hắn như vậy thì cũng không giận dỗi, chỉ cần có kim tệ là được, còn lại thì tùy, khách nhân là thượng đế, đó chính là quy tắc trong này.
Ngồi được một lúc thì Bạch Huyền Dương nhìn sang hắn cười cười:
- Ha ha, nơi đây thật ra cũng chỉ có vậy, ta chỉ dẫn đệ vào để cho biết mà thôi! Chúng ta cũng nên trở về rồi!
- Được!
Trần Vũ vốn không thích những nơi như thế này, hắn thấy nó không hợp với mình, với lại hắn cũng đã có thê tử rồi nên không thiếu hơi nữ nhân.
Hai người trả tiền xong thì rời khỏi thanh lâu, chốn ăn chơi này càng về đêm hoạt động càng mạnh, người tới tấp nập ồn ào huyên náo.
- Ha ha, lúc trước đại ca ngươi cũng rất phong lưu đấy, những nơi như thế này ta thường ra vào thường xuyên như nhà của mình, nhưng từ lúc gặp đại tẩu ngươi ta hầu như chưa vào lần nào, bây giờ nghĩ lại thời thiếu niên của mình thật huy hoàng!
- Haizzz đệ nhìn vào mà chả hứng thú một chút nào, mà đại ca có cảm nhận được một chút hàn khí đang nhắm vào chúng ta không? Đệ cảm thấy hơi lạnh sống lưng một chút!
- Ha ha, đây là chuyện bình thường, tên nào trốn đi vào đây mà không có cảm giác lo sợ đó chứ, bị bắt tại trận xem như xong đời!
Bạch Huyền Dương vỗ vỗ vai hắn cười cười, với kinh nghiệm đầy mình như hắn thì làm sao mà dính cho được.
. . .
Hai người đi một chút cũng tới Thiên Cấm Sơn, hiện tại Mộ Dung Tuyết cũng chưa có đi ngủ mà đang ngồi ở hoa viên ngắm cảnh, thấy hai người về thì nàng vui mừng.
Nhưng Mộ Dung Tuyết vừa chạy lại gần thì khẽ chau mày, đưa mũi lại gần y phục Bạch Huyền Dương ngửi ngửi, miệng thì thầm nho nhỏ:
- Sao muội lại ngửi thấy mùi son phấn của nữ nhân ở đây vậy?
Lúc này khuôn mặt của Bạch Huyền Dương đã đen xám, ăn vụn phải biết chùi miệng, chuyện đơn giản như vậy mà hắn lại quên, cũng vì vừa đi vừa nói chuyện nên hắn không để ý tới.
Ánh mắt liên tục liếc qua liếc lại, Bạch Huyền Dương cố gắn nở ra nụ cười nói:
- Ha ha, nào có nào có! Chắc tại ta thường ôm muội nên dính ít son phấn của muội lên người, chuyện này cũng bình thường mà!
- Không phải, chắc chắn không phải!
Mộ Dung Tuyết lắc đầu liên tục, ngửi lại mùi của mình sau đó ngửi lại mùi trên y phục của Bạch Huyền Dương, lúc này ánh mắt đã lạnh lên trông thấy.
- Ha ha, đại ca đại tẩu cứ từ từ mà trò truyện, đệ có việc bận cần phải đi trước! Đại ca ở lại bình an!
Trần Vũ thấy cảm giác không ổn liền xách dép chạy trước, nếu ở lại đây hắn chỉ sợ mình cũng bị tay gió vạ bay.
Không đợi Bạch Huyền Dương lên tiếng, hắn liền quay đầu đi ra thật nhanh, chỉ sợ ở lại đó thêm phút giây nào thì sẽ có chuyện không may xảy ra.
. . .
- Nơi đó rất vui nhỉ?
Vừa đi ra khỏi hoa viên thì hắn nghe tiếng nói kèm theo mùi hương quen thuộc, nhưng lời nói vô cùng lạnh giá làm cho hắn có cảm giác như mình đang rơi vào hầm băng.
Hai chân Trần Vũ nặng như đeo chì, đứng lại tại chỗ, người rung rẩy chậm rãi quay đầu lại phía sau, ngay tức khắc thấy một nữ tử mặc váy trắng tới chân, váy mỏng tinh xảo.
Người này không ai khác là Cơ Nguyệt, nàng đang nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao cạo, như sư tử đang săn con mồi.
- Ta ta...
Trần Vũ nhất thời không biết nên nói như thế nào, miệng lấp bấp nói không nên lời, một chân không tự chủ lùi về sau vài bước.
Hắn cứ tưởng mình sẽ an toàn qua ải, nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính, trốn thế nào cũng dính chấu, câu chạy trời không khỏi nắng nói không sai.
Xem ra đêm nay không chỉ có một mình Bạch Huyền Dương thảm hại mà ngay cả hắn cũng không xong, lần này nhà hắn và đại ca chắc chắn sáng nhất đêm nay!
Mồ hôi to như hạt đậu chạy dài sọc sống lưng, trên trán cũng không ít mồ hôi đang hiện. Trần Vũ đưa tay vuốt tráng, bây giờ hắn mới biết cảm giác lạnh lạnh như có người theo dõi lúc trước là gì rồi.
- Ui da...nhẹ nhẹ tay chút...đau...
Cơ Nguyệt cười lạnh, bất ngờ biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, làm hắn cũng không cách nào biết được, nàng đưa cánh tay trắng như tuyết ra xách tai Trần Vũ vặn mấy cái, đi trước lôi hắn vào phòng để tra khảo.
Có nữ nhân nào mà không ghen khi nam nhân của mình đi tới chốn ong bướm đó chứ, với lại lúc đầu nàng cũng đã cảnh cáo hắn bằng cách cho hắn có cảm giác lạnh xương sống nhưng hắn nào hay biết.
- Sư phụ CỨU CON...CON KHÔNG MUỐN CHẾT!
Trong đêm tối chỉ còn lại tiếng thét thảm của một thiếu niên làm cho người ta cũng cảm thấy lạnh người.
. . .
- Haiz... đệ tử ta quả nhiên là số khổ! Nhân gian có câu ăn “vụn phải biết chùi mép” tuy nhiên con xui rồi, thê tử con lại không phải người thường, nàng đã luyện được Thiên Nhãn Thông thì con chùi mép bằng niềm tin!
Tháp Lão tuy không có tới nhưng biết hết thẩy sự việc, chuyện này lão vô phương cứu được nên chỉ thở dài, chỉ hi vọng đệ tử mình có thể sống tới lúc nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Tiểu Vũ đang nằm trong phòng nhưng cứ cảm thấy lòng mình bắt an, tim đập liên tục, theo linh tính mách bảo hắn không dám gặp Cơ Nguyệt lúc này nên quyết định ở lại tiếp tục tu luyện.
. . .
Tới canh năm, người ta chỉ thấy hai thiếu niên đang ngồi nói chuyện với nhau, nhưng thân thể đều vô cùng thê thảm.
- Đại ca, người ổn chứ?
- Ta...rất ổn!
- Thôi đệ không dám vào đó tham quan nữa, nói gãy cả lưỡi nhưng cũng không thanh minh cho mình được cái nào, thân phận nam nhân chúng ta đúng là số khổ mà!
Trần Vũ nhìn xa xăm thở dài với con mắt đen tím của mình, ngồi kế bên là Bạch Huyền Dương cũng không khá hơn là bao.
. . .
Thiếu nữ bị hắn đẩy ra, thấy Trần Vũ không có nói năng gì mấy, khuôn mặt cũng không có chút thưởng thức một chút phong tình thì nàng ta mỉm cười, cỡi đồ đi lại gần nhưng nhanh chóng bị hắn cản lại.
Bạch Huyền Dương nhe thiếu nữ kia nói tới hai môn công pháp đó thì không khỏi cười ha hả nhưng cũng không có giải thích cho Trần Vũ hiểu, đây chỉ người trong nghề mới biết các nàng đang đề cập tới chuyện gì.
Trên đầu Trần Vũ thì nổi lên một dấu chấm hỏi to đùng, hắn không biết Vuốt Trụ Thần Công và Hấp Tinh Đại Pháp là gì, chân ước chân ráo như hắn mới gá vào thì làm sao hiểu được.
- Không cần!
Trần Vũ phất tay lên tiếng, không muốn thiếu nữ đó cỡi y phục nữa.
Bây giờ hắn đã biết trong thanh lâu có những gì, trong đây nói chính xác là nơi ăn chơi sa đọa của nam nhân, vào đây có khi còn không biết đường về.
Bạch Huyền Dương cười cười cũng đẩy nữ tử kia ra, cũng không có mấy đụng chạm tới nàng, lúc xưa thì thích nhưng giờ thì không còn nữa.
Hai thiếu nữ kia thấy bọn hắn như vậy thì cũng không giận dỗi, chỉ cần có kim tệ là được, còn lại thì tùy, khách nhân là thượng đế, đó chính là quy tắc trong này.
Ngồi được một lúc thì Bạch Huyền Dương nhìn sang hắn cười cười:
- Ha ha, nơi đây thật ra cũng chỉ có vậy, ta chỉ dẫn đệ vào để cho biết mà thôi! Chúng ta cũng nên trở về rồi!
- Được!
Trần Vũ vốn không thích những nơi như thế này, hắn thấy nó không hợp với mình, với lại hắn cũng đã có thê tử rồi nên không thiếu hơi nữ nhân.
Hai người trả tiền xong thì rời khỏi thanh lâu, chốn ăn chơi này càng về đêm hoạt động càng mạnh, người tới tấp nập ồn ào huyên náo.
- Ha ha, lúc trước đại ca ngươi cũng rất phong lưu đấy, những nơi như thế này ta thường ra vào thường xuyên như nhà của mình, nhưng từ lúc gặp đại tẩu ngươi ta hầu như chưa vào lần nào, bây giờ nghĩ lại thời thiếu niên của mình thật huy hoàng!
- Haizzz đệ nhìn vào mà chả hứng thú một chút nào, mà đại ca có cảm nhận được một chút hàn khí đang nhắm vào chúng ta không? Đệ cảm thấy hơi lạnh sống lưng một chút!
- Ha ha, đây là chuyện bình thường, tên nào trốn đi vào đây mà không có cảm giác lo sợ đó chứ, bị bắt tại trận xem như xong đời!
Bạch Huyền Dương vỗ vỗ vai hắn cười cười, với kinh nghiệm đầy mình như hắn thì làm sao mà dính cho được.
. . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đi một chút cũng tới Thiên Cấm Sơn, hiện tại Mộ Dung Tuyết cũng chưa có đi ngủ mà đang ngồi ở hoa viên ngắm cảnh, thấy hai người về thì nàng vui mừng.
Nhưng Mộ Dung Tuyết vừa chạy lại gần thì khẽ chau mày, đưa mũi lại gần y phục Bạch Huyền Dương ngửi ngửi, miệng thì thầm nho nhỏ:
- Sao muội lại ngửi thấy mùi son phấn của nữ nhân ở đây vậy?
Lúc này khuôn mặt của Bạch Huyền Dương đã đen xám, ăn vụn phải biết chùi miệng, chuyện đơn giản như vậy mà hắn lại quên, cũng vì vừa đi vừa nói chuyện nên hắn không để ý tới.
Ánh mắt liên tục liếc qua liếc lại, Bạch Huyền Dương cố gắn nở ra nụ cười nói:
- Ha ha, nào có nào có! Chắc tại ta thường ôm muội nên dính ít son phấn của muội lên người, chuyện này cũng bình thường mà!
- Không phải, chắc chắn không phải!
Mộ Dung Tuyết lắc đầu liên tục, ngửi lại mùi của mình sau đó ngửi lại mùi trên y phục của Bạch Huyền Dương, lúc này ánh mắt đã lạnh lên trông thấy.
- Ha ha, đại ca đại tẩu cứ từ từ mà trò truyện, đệ có việc bận cần phải đi trước! Đại ca ở lại bình an!
Trần Vũ thấy cảm giác không ổn liền xách dép chạy trước, nếu ở lại đây hắn chỉ sợ mình cũng bị tay gió vạ bay.
Không đợi Bạch Huyền Dương lên tiếng, hắn liền quay đầu đi ra thật nhanh, chỉ sợ ở lại đó thêm phút giây nào thì sẽ có chuyện không may xảy ra.
. . .
- Nơi đó rất vui nhỉ?
Vừa đi ra khỏi hoa viên thì hắn nghe tiếng nói kèm theo mùi hương quen thuộc, nhưng lời nói vô cùng lạnh giá làm cho hắn có cảm giác như mình đang rơi vào hầm băng.
Hai chân Trần Vũ nặng như đeo chì, đứng lại tại chỗ, người rung rẩy chậm rãi quay đầu lại phía sau, ngay tức khắc thấy một nữ tử mặc váy trắng tới chân, váy mỏng tinh xảo.
Người này không ai khác là Cơ Nguyệt, nàng đang nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao cạo, như sư tử đang săn con mồi.
- Ta ta...
Trần Vũ nhất thời không biết nên nói như thế nào, miệng lấp bấp nói không nên lời, một chân không tự chủ lùi về sau vài bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cứ tưởng mình sẽ an toàn qua ải, nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính, trốn thế nào cũng dính chấu, câu chạy trời không khỏi nắng nói không sai.
Xem ra đêm nay không chỉ có một mình Bạch Huyền Dương thảm hại mà ngay cả hắn cũng không xong, lần này nhà hắn và đại ca chắc chắn sáng nhất đêm nay!
Mồ hôi to như hạt đậu chạy dài sọc sống lưng, trên trán cũng không ít mồ hôi đang hiện. Trần Vũ đưa tay vuốt tráng, bây giờ hắn mới biết cảm giác lạnh lạnh như có người theo dõi lúc trước là gì rồi.
- Ui da...nhẹ nhẹ tay chút...đau...
Cơ Nguyệt cười lạnh, bất ngờ biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, làm hắn cũng không cách nào biết được, nàng đưa cánh tay trắng như tuyết ra xách tai Trần Vũ vặn mấy cái, đi trước lôi hắn vào phòng để tra khảo.
Có nữ nhân nào mà không ghen khi nam nhân của mình đi tới chốn ong bướm đó chứ, với lại lúc đầu nàng cũng đã cảnh cáo hắn bằng cách cho hắn có cảm giác lạnh xương sống nhưng hắn nào hay biết.
- Sư phụ CỨU CON...CON KHÔNG MUỐN CHẾT!
Trong đêm tối chỉ còn lại tiếng thét thảm của một thiếu niên làm cho người ta cũng cảm thấy lạnh người.
. . .
- Haiz... đệ tử ta quả nhiên là số khổ! Nhân gian có câu ăn “vụn phải biết chùi mép” tuy nhiên con xui rồi, thê tử con lại không phải người thường, nàng đã luyện được Thiên Nhãn Thông thì con chùi mép bằng niềm tin!
Tháp Lão tuy không có tới nhưng biết hết thẩy sự việc, chuyện này lão vô phương cứu được nên chỉ thở dài, chỉ hi vọng đệ tử mình có thể sống tới lúc nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Tiểu Vũ đang nằm trong phòng nhưng cứ cảm thấy lòng mình bắt an, tim đập liên tục, theo linh tính mách bảo hắn không dám gặp Cơ Nguyệt lúc này nên quyết định ở lại tiếp tục tu luyện.
. . .
Tới canh năm, người ta chỉ thấy hai thiếu niên đang ngồi nói chuyện với nhau, nhưng thân thể đều vô cùng thê thảm.
- Đại ca, người ổn chứ?
- Ta...rất ổn!
- Thôi đệ không dám vào đó tham quan nữa, nói gãy cả lưỡi nhưng cũng không thanh minh cho mình được cái nào, thân phận nam nhân chúng ta đúng là số khổ mà!
Trần Vũ nhìn xa xăm thở dài với con mắt đen tím của mình, ngồi kế bên là Bạch Huyền Dương cũng không khá hơn là bao.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro