Lâm Vũ Thiên Hạ

Giải quyết nan đề

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

Chuyện có người dòm ngó tới công pháp và vũ kỹ Thiên Cấp thì hắn cũng đã nghĩ tới, rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nên chuẩn bị trước cho chu đáo, nếu chuyện không may xảy ra thì cũng không có thuốc hối hận mà chữa!

- Khả năng bắt người nhà ra để uy hiếp ta đã nghĩ tới rồi, điều này chắc chắn sẽ xảy ra! Không người nào ngu tới nỗi không nghĩ ra cách đó để chiếm tiện nghi!

Trần Thiên Hàn nhấp nháp ly trà, thở dài một cái.

Những người ở đây cho dù dùng đầu gối cũng nghĩ ra được chuyện này, huống chi là những tên đang lăm le ngoài kia?

- Nhưng mà dời gia tộc đi đâu mới được, chúng ta có trốn ở đâu cũng vậy thôi! Bọn hắn làm sao mà không mò được chúng ta?

Vương Mạc chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Trốn? Có thể trốn đi đâu được chứ?

Mọi người lại rơi vào trầm tư, ai nấy đều bay bỗng theo lối suy nghĩ của mình, nhưng mà Trần Vũ thì lại không như vậy, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không một chút lo lắng nói:

- Mọi người nghĩ sao tới chuyện di chuyển vào trong Học Viện tá túc, nơi đó rất an toàn, vào đó thì cho dù là Hoàng Cấp thì may ra mới bắt được chúng ta.

- Không được, những người tới vì công pháp và vũ kỹ Thiên Cấp không lẽ lại có thực lực thấp hay sao? Huống chi bên ngoài còn bao nhiêu tên dị thường không thích biểu lộ thực lực! Ta chỉ sợ tới đó tất cả bị tóm gọn một ổ mà thôi!

Đổng Thanh Phong không khỏi lắc đầu liên tục, vị thành chủ này nghĩ rất xa xôi, nhưng mà không phải là không có lý.

Những điều mà thành chủ mới nói hoàn toàn là sự thật, ví như Vu Lão và Huyền Lão chẳng hạn, cả hai cũng là kỳ nhân dị sĩ ít được nhân thế biết tới, mà thực lực đã là Vương Cấp rồi.

- Còn chưa hết, nếu đã ở trong hai cái tháp đó mua bán thì sẽ phải cho người ngoài đi vào trong Học Viện, mà người ngoài vào được thì những tên kia cũng vào được, khi đó chúng ta trốn ở đâu?

Trần Thiên Hàn liền lắc đầu, chỉ ra một điểm yếu trong vấn đề này cho mọi người suy tư.

Trần Vũ nghe vậy thì độ tự tinh của mình giảm hẳn, hắn ngồi gõ bàn suy tư hồi lâu, quả thật là có chút nan giải.

Lúc này, Tháp Lão vuốt chòm râu trắng của mình, tay kia gõ nhẹ lên bàn làm mọi người chú ý tới.

- Ha ha, chuyện này ngươi không cần lo! Nay vi sư sẽ tặng cho con một trận pháp, đó là Thanh Tẩy Trận. Trận này cũng không có gì lợi hại, chỉ là khi ngươi bước vào trong đó thì thực lực sẽ mất hết, cho dù là Tiên, Ma, Nhân, Quỷ điều sẽ như nhau! Nhưng mà người nào trích máu vào trận này sẽ giữ lại được thực lực, không có bị như những người kia! Ngoài ra vi sư sẽ giúp ngươi gia cố lại Hộ Sơn Đại Trận!

- Thanh Tẩy Trận thì con đã gặp trong Tàng Kinh Các rồi, nhưng mà để thi triển thì phải cần người có thực lực thấp nhất là Độ Kiếp Kỳ! Mà con chỉ là Trúc Cơ Kỳ nên không cách nào thi triển được!

Trần Vũ nghe sư phụ mình góp ý thì rất vui mừng, nhưng mà hắn thì lại không có khả năng thi triển ra được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Haiz...Con đúng là không biết dụng tâm mà suy nghĩ! Ta nói là tặng cho con mà! Ta sẽ đích thân khắc trận pháp cho con!

Tháp Lão mỉm cười, không khỏi trách nhẹ tên đệ tử còn chưa suy nghĩ thấu đáo của mình.

- Ha ha, nếu tiên sinh đã ra mặt thì chúng ta cũng không còn gì phải sợ nữa! Chuyện di dời gia tộc thì ta đây sẽ làm người đầu tiên đi trước, không biết hai vị trưởng lão cảm thấy thế nào?

Đổng Thanh Phong vỗ bàn cười lớn, một người thông minh chính là biết thời cơ mà vận dụng.

- Bọn ta tán thành, tộc trưởng cứ thuận theo ý mình mà làm!

Hai vị trưởng lão của Đổng gia liền gật đầu đáp ứng.

Nếu nói như vậy thì vào trong đó chắc chắn sẽ được bảo vệ vô cùng tốt, hơn nữa võ giả mà mất hết chân khí cho dù là Đế Cảnh thì cũng chẳng là gì với Tụ Khí Cảnh vận dụng được chân khí.

- Không biết ba vị trưởng lão cảm thấy thế nào?

Vương Mạc nhìn sang ba vị trưởng lão của mình, tỏ ý muốn hỏi ý kiến.

Ba vị trưởng lão của Vương gia nhìn nhau, tụm ba cái đầu lại nói nhỏ với nhau một lúc thì cũng lên tiếng:

- Nếu thành chủ đã là người xung phong đi trước thì tại sao chúng ta lại sợ?

- Tốt, ha ha ha!

Vương Mạc vỗ đùi cười lớn, hôm nay chính là ngày vui nhất mà hắn đã từng nhận được, cho đến hiện tại.

- Vậy còn hai vị trưởng lão thì sao?

Trần Vũ nhìn sang đại và nhị trưởng lão của mình.

- Ha ha, Trần gia cắm rễ nhiều năm ở đây vậy thì cũng nên tới lúc di dời tìm nơi tốt hơn cho tộc nhân! Ta tin chắc rằng tổ tiên có linh thiên ở trên cao nhìn xuống chắc chắn sẽ rất vui!

Hai vị trưởng lão thì không chút do dự liền lên tiếng, nay thời cơ đã tới mà không biết thức thời chính là ngu.

- Ha ha, nếu hai vị trưởng lão đã suy nghĩ được như vậy thì ta cũng không còn gì để nói!

Trần Thiên Hàn vui mừng vì ánh mắt nhìn xa của hai vị trưởng lão.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Vậy trước hết, chuyện thông báo tuyển chọn đệ tử sẽ gác lại cho đến khi ba nhà chúng ta di dời vào trong đó hết, để tránh trường hợp không may xảy ra!

Trần Vũ vui mừng, hôm nay cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành được một phần sự nghiệp to lớn của mình.

- Đúng rồi, ta xém quên chuyện này, nếu ngươi muốn khai mở tông môn hay là Học Viện thì cần phải lên triều đình đăng ký, nếu không thì sẽ bị liệt vào tà giáo! Nếu chuyện đó xảy ra thì người làm thành chủ như ta rất khó xử!

Đổng Thanh Phong bất ngờ lên tiếng, làm mọi người không còn cười được nữa.

Nếu nói vậy thì chuyện này có chút nghiêm trọng, đa số tông môn trong Việt Triều đều được hoàng triều quản lý, nếu không thì sẽ bị liệt vào danh sách đen, cho là tà môn.

- Nhưng không sao, chỉ cần tiểu hữu đi cùng ta lên trên Hoàng Thành đăng ký là được, để tránh Lưu Vân Tông gây khó khăn thì chúng ta sẽ làm xong hết mọi chuyện rồi mới công bố khai mở Thiên Đạo Học Viện, lúc đó cho tuyển đệ tử hẳn không muộn!

Đổng Thanh Phong nhìn mặt mọi người đen như đít nồi thì cố nén cười, bắt đầu chỉ hướng đi cho Trần Vũ.

- Ha ha, như vậy thì tốt rồi!

Cuối cùng Trần Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra hắn cũng không định đi đăng ký với ai cả, mình thích thì mình làm thôi, nhưng vì như vậy sẽ gây phiền phức cho nhiều người nên hắn đành đi đăng ký.

Trần Vũ thấy mọi chuyện đã ổn, nên bắt đầu chốt lại mọi thứ:

- Vậy con xin tuyên bố trước! Đan Dược Tháp và Dược Điền sẽ do Vu Lão và Huyền Lão quản lý, về sau hai người chịu trách nhiệm phần giảng giải về đan dược và linh dược cho học viên! Ngoài ra hai người chính là trưởng lão của Học Viện. Không biết hai vị cảm thấy thế nào?

- Ngươi Tiểu Vũ ngươi đã nói như vậy thì chúng ta cũng không có gì để từ chối! Nay sự nghiệp nghiêng cứu đan đạo của chúng ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới rồi ha ha ha!

Vu Lão và Huyền Lão đồng loạt cười lớn, những điều mong ước lúc xưa thì nay cũng đã được hoàn thành rồi.

- Vậy thì sư phụ sẽ nhận lấy giảng giải về các đạo làm người cho những thư sinh cùng với những người muốn làm y sư!

- Ừm!

Tháp Lão mỉm cười, ứng nhẹ một tiếng.

- Mọi chuyện đã tốt, hôm nay con sẽ dẫn mọi người đi vào trong tham quan Học Viện!

Trần Vũ đứng dậy dõng dạc nói, chuyện này hắn tự tin sẽ làm mọi người vui không ngớt.

Tất cả người có mặt trong đây về sau không một ai hối hận, thậm chí còn có người kể chuyện của mình thời quá khứ cho con cháu nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0