Lâm Vũ Thiên Hạ

Không cần lò đan

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

Ra khỏi tháp tiến tới phòng của Vu Lão, hắn đự định đem năm mươi phần dược liệu còn lại của Huyết Linh Đan nhờ Vu Lão luyện tiếp, còn lại thì hắn sẽ tự mình luyện chế, chứ một mình hắn quả thật là quá sức người rồi.

Cửa không có khóa nên hắn đẩy cửa đi vào, vì lúc trước Vu Lão đã có dặn trước là cửa không khóa thì có thể thoải mái đi vào.

Vừa bước đến gần cánh cửa, gã liền cảm nhận được bên trong có hơi thở nóng bỏng tản ra. Ngoại trừ khí tức nóng bỏng này, dường như còn có mùi của đan dược.

- Ha ha, thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi, Huyền Lão đầu, ta nói đúng chứ! đây quả nhiên là đan phương của Huyết Linh Đan hàng thật giá thật!

Tiếng cười lớn của Vu Lão truyền ra bên ngoài làm hắn đang dự định đẩy cửa đi vào thì dừng chân lại một chút.

- Cũng phải thôi, ở đời không ai tin tưởng nhau hoàn toàn, Vu Lão nói như vậy cũng đúng!

Tiểu Vũ cười nhạt thầm nói trong lòng, nếu như đổi lại là hắn thì cũng sẽ như Vu Lão, kiểm chứng thử đan phương có đúng hay không thôi.

- Ha ha, ta với ngươi khổ công tìm đan phương của Huyết Linh Đan nhiều năm như vậy cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, chuyện này làm ta thật cao hứng!

Một giọng nói vui mừng từ trong phòng truyền ra. Người nói chuyện dường như cũng giống với Vu Lão, cũng là một lão già. Hơn nữa trong giọng nói còn có vài phần vui mừng khó tả.

- Xem ra Vu Lão đang cùng bạn hữu của mình luyện Huyết Linh Đan, thật không ngờ đan dược này lại mang tới niềm vui cho hai người như vậy!

Tiểu Vũ nói nhỏ một câu, sau đó lập tức đẩy cửa bước vào trong phòng luyện đan.

Chỉ thấy Vu Lão cùng một lão già khác đang ngồi đối diện nhau. Hai người đang cười tít mắt, mà ở bên cạnh bọn họ là một cái lò luyện đan cao tầm một mét đang còn tỏa ra nhiệt.

Thậm chí ngay cả đan phương luyện chế Huyết Linh Đan mà Vu Lão cũng lấy ra chia sẻ với đối phương, hiển nhiên quan hệ của hai người không hề tầm thường chí ít có thể nói là bạn hữu chí cốt.

Tiểu Vũ quan sát người này một chút. Lão già này một đầu tóc đã bạc hết, trên vẻ mặt già nua có mấy phần cuồng ngạo.

Lão già tóc bạc kia cũng nhìn thấy Tiểu Vũ đi vào, lão cũng quay về phía Tiểu Vũ mỉm cười gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tiền bối!

Tiểu Vũ khẽ cúi người, xem như là thể hiện sự tôn trọng đối với đối phương.

- Ngươi đến tìm ta nhờ luyện đan sao?

Vu Lão mỉm cười nhìn sang hắn, như đoán được vài phần trong chuyện này.

- Vu Lão đúng là tinh mắt, vãn bối đúng là có ý định nhờ Vu Lão luyện đan tiếp một tay, vì số lượng quá nhiều mà một mình ta luyện đan thì quả thật là rất chậm!

Gã cười cười nhìn sang hai lão một chút, sau đó liền nói.

- À! Không thành vấn đề, chỉ cần đưa dược liệu cho chúng ta là được! Ha ha, ta tự giới thiệu, ta là Huyền Lão, ngươi cũng có thể là là Huyền Lão đầu!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Huyền Lão một bên cười nói, tự giới thiệu bản thân chính mình, hắn thấy đối phương cũng rất dễ gần không có kiêu ngạo như một số người hắn từng thấy.

- Tiền bối! Hai người muốn cùng nhau luyện đan sao?

Tiểu Vũ nhìn sang hai người, cười cười hỏi.

- Đúng vậy, cũng đã lâu rồi chúng ta chưa từng luyện đan với nhau, ngươi cũng có thể vào đây luyện với chúng ta!

- Ta thấy lực lượng linh hồn của ngươi cũng không thua kém gì chúng ta, chắc hẳn ngươi cũng là một gã luyện đan sư chứ!

Vu Lão mỉm cười nhìn sang hắn.

- Để nhị lão chê cười rồi, vãn bối cũng chỉ biết luyện một ít đan dược bình thường mà thôi, làm sao có thể so sánh với hai người được chứ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ầy...hay là ngươi biểu diễn một lần cho chúng ta xem đi, nếu như có khuyết điểm thì chúng ta sẽ chỉ điểm cho ngươi!

Huyền Lão mỉm cười nói.

- Vãn bối xin lĩnh giáo, có gì xin nhị lão chỉ điểm thêm!

Tiểu Vũ cũng không khách khí, hắn biết đây chính là cơ hội để lôi kéo hai người này, thêm một người thì càng tốt cho hắn mà cái dự định tổ chức thế lực của hắn ngày càng nở rộ trong lòng rồi.

Hắn đi lại gần chỗ hai người ngồi xuống, lấy dược liệu của Huyết Linh Đan ra để trên mặt đất, Vu Lão thấy vậy liền chỉ vào cái lò luyện đan to lớn phía trước, nói:

- Ngươi có thể sử dụng lò luyện đan của ta!

- Chuyện này...

Thấy Tiểu Vũ chần chừ như vậy Vu Lão hơi nhăn mày, đối với một gã luyện đan sư thì sẽ có một lò luyện đan thuận tay với mình, nên chuyện này lão cũng không làm khó, nói:

- Nếu ngươi thấy lò luyện đan của ta không thuận tay thì có thể lấy lò luyện đan của mình ra!

- Không phải là lò luyện đan của Vu Lão không tốt, mà là vãn bối không có sử dụng lò luyện đan!

Hắn cười khổ, lâu lắm rồi hắn không có đụng tới lò luyện đan nha, lần trước mua xong hắn biến nó thành bình cắm hoa trong phòng luôn rồi.

- Hửm! Không cần lò luyện đan thì làm sao mà luyện đan được? Không lẽ ngươi định lấy củi đốt lên rồi luyện đan sao?

Huyền Lão khó hiều nhìn sang gã, lão luyện đan nhiều năm nên biết trên đại lục muốn luyện đan thì trước tiên phải có lò luyện đan mới có thể luyện được đan dược, còn dùng củi mà đốt thì có nằm mơ mà luyện.

- Ha ha, cách luyện đan của vãn bối có phần khác mọi người, không cần lò luyện đan cũng có thể luyện ra đan dược mong muốn!

Hắn cười lớn, chuyện này hắn sớm đã nghĩ ra, ở trong đại lục này muốn luyện đan là phải có dược đỉnh, lúc đầu hắn cũng ngạc nhiên như hai người này vậy mà về sau được Cơ Nguyệt thông não nên cũng không còn ngỡ ngàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0