Long Thần Xuất Thế!
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
Đi một lúc thì hắn thấy phía trước mình là vô số thiên thạch từ trên trời
rơi xuống, tốc độ rất nhanh đang lao thẳng về phía hắn.
Tiểu Bạch cũng thấy chuẩn bị co giò chạy thật nhanh thì bị Trần Vũ vỗ đầu, nói:
- Không cần phải sợ, đây chỉ là huyễn cảnh, cứ bình thản đi về phía trước thì sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Hắn đã trải qua nhiều lần trong huyễn cảnh nên cũng không còn lạ gì mấy thứ này nữa, trong đây muốn nhìn thứ gì thì nhìn nó đều sẽ theo ý nghĩ của con người.
- Được!
Tiểu Bạch cố gắn bình tỉnh lại, con mắt thứ ba cũng mở ra liền thấy đường thẳng phía trước, còn mấy thiên thạch cũng đã biến mất không thấy đâu chứng tỏ chủ nhân nói đúng.
Nó chỉ là Huyễn Cảnh!
Nhanh chóng mọi người thoát khỏi thông đạo, tiến tới một tiểu thế giới khác, nơi đây có thể nói là một long cung.
Xung quanh có nhiều cây cột như ngọc được chạm khác vô cùng tinh xảo, mỗi cột điều khắc một con kim long cửu trảo sinh động như thật, kèm theo đó là không ít châu báu nào là vàng bạc, ngọc quý,...
Không khí nơi đây ấm hơn bên ngoài rất nhiều, chứ không lạnh như bên ngoài, sương mù cũng tan hẳn.
- Mấy cây cột này thật đẹp!
Trần Vũ nhìn mấy cây cột ngọc, gật gù cảm thán, nói về độ tinh xảo thì học viện hắn thua xa nơi này nhiều lần, chứng tỏ long tộc cũng có mắt thẩm mỹ rất cao.
Còn đối với Cơ Nguyệt thì không có gì khác lạ, đối với người từ Linh Giới đi xuống thì không biết đã nhìn thấy bao nhiêu kiến trúc tao nhã hơn xa nơi này.
- Đi thôi!
Trần Vũ gọi Tiểu Bạch đi sâu vào trong cung điện, nhìn cũng chỉ là nhìn chứ hắn không có lấy gì linh tinh.
Nhưng một lúc sau Tiểu Bạch ngừng lại không đi tiếp nữa, bởi vì cung điện này có rất nhiều lối đi, giống như mê cung vậy, vòng tới vòng lui lại quay về chỗ cũ mà Cơ Nguyệt nãy giờ cũng không nói lời nào.
Trần Vũ cũng dừng lại chăm chú nhìn lại những con đường mà mình đã đi qua, tuy nhiên lúc này có một điều làm hắn chú ý.
Đó là một tượng đá đầu rồng ở lối vào con đường giao nhau, đầu rồng đá này tư thế kỳ lạ, đầu rồng hướng lên trên như đang gầm lớn.
- Đi tới đó đi!
Trần Vũ khiều nhẹ Tiểu Bạch, nó liền nhanh chóng tiến lại tượng đá đầu rồng kỳ lạ kia, lúc này hắn mới chú ý tới khuôn mặt của vợ mình, nàng ấy đang cười nhẹ chứng tỏ đầu rồng kia có vấn đề.
Trần Vũ đi tới đằng trước tượng đá đầu rồng, tay phải bỗng vỗ nhẹ vào đầu rồng một cái.
Chỉ thấy đầu rồng vốn không có chút sức sống chợt lóe ánh sáng vàng, huyễn hóa ra một đầu rồng nhào vào Trần Vũ, hình dạng giống y hệt như đầu rồng bằng đá.
Ầm!
Một tiếng nổ điếc tai vang lên.
Trần Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo cảnh vật trước mặt thay đổi, hắn thấy mình đi tới một không gian khác. Trần Vũ nhìn xung quanh, đập vào mắt đều là sơn mạch, liên miên bất tận.
Trần Kinh kinh nghi nói:
- Đây là không gian pháp tắc?
Theo như hắn biết một chút về cường giả phía trên thì khi tới Tôn Cấp đã có thể miễn cưỡng mở ra vết nức không gian, nhưng mà Thánh Cấp trở lên lĩnh ngộ thời không pháp tắc là có thể mở ra thiên địa thuộc về chính mình, sau đó xây dựng lĩnh vực không gian.
Đó là điều mà vô số cường giả hiện nay đang mơ ước, nhưng đáng tiếc không phải muốn là được.
Cơ Nguyệt gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, đây là thời không pháp tắc! Nơi này là do Long Hoàng mở ra.
Trần Vũ gật gù như hiểu ra, hắn cũng đang muốn làm một cái không gian cho riêng mình nhưng không biết khi nào mới có khả năng đó.
Trong đây chỉ có một ngọn núi duy nhất, còn lại xung quanh cũng chỉ là thảo nguyên, theo kinh nghiệm lúc trước hắn cho Tiểu Bạch hướng ngọn núi mà đi.
Trên đường đi, thần thức quét qua nhiều nơi liên tục nhưng không có phát hiện gì, khoảng hai khắc thời gian sau cả ba cũng đi tới dưới chân ngọn núi.
Trần Vũ chau mày, ngọn núi này rất lạ, thần thức không thể nào nhìn thấu vào bên trong được, chứng tỏ nơi này có cơ quan hoặc là một không gian bên trong.
- Tới nơi rồi!
Cơ Nguyệt mỉm cười, nàng duỗi hai tay ra, từng đợt tia chớp màu vàng và đen lượn lờ.
Hai tay nàng vỗ xuống dưới, đỉnh ngọn núi bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ, tiếp theo không ngừng co rụt phình ra, cuối cùng bùm một tiếng vang thật lớn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Vũ và Tiểu Bạch, một tế đài làm bằng vàng có kim quang chói mắt từ lòng đất chậm rãi trồi lên.
Ngọn núi tách ra làm hai, mặt đất xung quanh không ngừng rung động.
Trên tế đài bằng vàng to lớn là một con cự long cửu trảo nằm bất động, thân dài hơn ngàn thước hai mắt nhắm nghiềm, râu rồng dài hơn mười thước.
Cùng với tế đài bằng vàng vô cùng to lớn trồi lên chính là long uy mênh mông như cuồng phong thổi quét khắp nơi làm cho Tiểu Bạch sợ hãi không dám đứng lên.
Tuy đã thi triển pháp lực hộ thân nhưng mà hắn cũng cảm thấy khó thở vô cùng, giống như một vị thần linh nào đó đang nhìn xuống mình.
Khi tế đài bằng vàng nhô lên trên ngọn núi mấy trượng dừng lại, cứ bềnh bồng ở đó với trời đất.
Trần Vũ cẩn trọng nhìn con cự long nằm sấp trên tế đài, rồi nhìn sang xung quanh muốn thử xem thứ gì đã kêu gọi mình.
- A!
Bỗng nhiên con ngươi Trần Vũ co rút, nhìn chằm chằm chỗ trán cự long. Mới nãy Trần Vũ cảm ứng chỗ mi tâm cự long truyền đến một tia lực lượng yếu ớt dao động.
Trần Vũ chú ý kỹ hơn, quả nhiên cứ mỗi một đoạn thời gian sẽ có lực lượng yếu ớt và hơi thở phát ra.
Làm hắn không thể tin nổi, nơi đây chính là Long Mộ nhưng tại sao nó vẫn còn sống, không lẽ là đào mộ rồi nằm dần cho quen mùi đất hay sao?
Trần Vũ mắt chớp lóe, nói:
- Cự long này chưa chết!
- Đúng vậy, ta chưa có chết!
Cự long bỗng nhiên mở hai mắt ra ngẩn đầu nhìn xuống Trần Vũ, giọng của cự long vang vọng trong thiên địa, quanh quẩn thật lâu, cho người cảm giác linh hồn rung động.
- Thôi xong, đời ta tới đây xem như tàn!
Tiểu Bạch bắt đầu rung sợ khóc thầm trong lòng, nó biết tồn tại của Long tộc mạnh đến thế nào, chỉ cần một chỉ cũng dư sức giết nó rồi.
- Tiền bối thông cảm, lúc nãy tiểu bối cảm nhận được có người đang gọi mình trong này nên mới đi vào. Với lại tiểu bối chỉ muốn vào đây để tìm một ít linh dược chứ không có ác ý gì khác!
Trần Vũ vẫn bình tỉnh khơm người hành lễ giải thích cho đối phương hiểu, để tránh trường hợp đáng tiếc xảy ra.
- Ừm, người gọi ngươi chính là ta!
Cự Long ngeo ngẩy cộng râu nhìn xuống gật đầu đáp.
Lúc này Trần Vũ mới cảm thấy an tâm hơn một chút, nếu là người này gọi mình tới thì tám phần chắc chắn sẽ không có ác ý.
Cự Long bỗng nhiên xòe ra một chảo, trong tay liền bay ra một quyển thiên thư màu vàng đưa cho Cơ Nguyệt.
Cơ Nguyệt mỉm cười gật đầu nhận lấy thiên thư mở ra xem, mới vừa mở thì nó chỉ là một trang giấy trắng, nhưng nàng kẽ nhấc tay một cái thì chữ vàng kim liền mờ ảo hiện ra.
“Long Thần Xuất Thế, Thiên Tử Bình An, Ngàn Năm Đứng Vững, Trở Về Thần Giới!”
Tiểu Bạch cũng thấy chuẩn bị co giò chạy thật nhanh thì bị Trần Vũ vỗ đầu, nói:
- Không cần phải sợ, đây chỉ là huyễn cảnh, cứ bình thản đi về phía trước thì sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Hắn đã trải qua nhiều lần trong huyễn cảnh nên cũng không còn lạ gì mấy thứ này nữa, trong đây muốn nhìn thứ gì thì nhìn nó đều sẽ theo ý nghĩ của con người.
- Được!
Tiểu Bạch cố gắn bình tỉnh lại, con mắt thứ ba cũng mở ra liền thấy đường thẳng phía trước, còn mấy thiên thạch cũng đã biến mất không thấy đâu chứng tỏ chủ nhân nói đúng.
Nó chỉ là Huyễn Cảnh!
Nhanh chóng mọi người thoát khỏi thông đạo, tiến tới một tiểu thế giới khác, nơi đây có thể nói là một long cung.
Xung quanh có nhiều cây cột như ngọc được chạm khác vô cùng tinh xảo, mỗi cột điều khắc một con kim long cửu trảo sinh động như thật, kèm theo đó là không ít châu báu nào là vàng bạc, ngọc quý,...
Không khí nơi đây ấm hơn bên ngoài rất nhiều, chứ không lạnh như bên ngoài, sương mù cũng tan hẳn.
- Mấy cây cột này thật đẹp!
Trần Vũ nhìn mấy cây cột ngọc, gật gù cảm thán, nói về độ tinh xảo thì học viện hắn thua xa nơi này nhiều lần, chứng tỏ long tộc cũng có mắt thẩm mỹ rất cao.
Còn đối với Cơ Nguyệt thì không có gì khác lạ, đối với người từ Linh Giới đi xuống thì không biết đã nhìn thấy bao nhiêu kiến trúc tao nhã hơn xa nơi này.
- Đi thôi!
Trần Vũ gọi Tiểu Bạch đi sâu vào trong cung điện, nhìn cũng chỉ là nhìn chứ hắn không có lấy gì linh tinh.
Nhưng một lúc sau Tiểu Bạch ngừng lại không đi tiếp nữa, bởi vì cung điện này có rất nhiều lối đi, giống như mê cung vậy, vòng tới vòng lui lại quay về chỗ cũ mà Cơ Nguyệt nãy giờ cũng không nói lời nào.
Trần Vũ cũng dừng lại chăm chú nhìn lại những con đường mà mình đã đi qua, tuy nhiên lúc này có một điều làm hắn chú ý.
Đó là một tượng đá đầu rồng ở lối vào con đường giao nhau, đầu rồng đá này tư thế kỳ lạ, đầu rồng hướng lên trên như đang gầm lớn.
- Đi tới đó đi!
Trần Vũ khiều nhẹ Tiểu Bạch, nó liền nhanh chóng tiến lại tượng đá đầu rồng kỳ lạ kia, lúc này hắn mới chú ý tới khuôn mặt của vợ mình, nàng ấy đang cười nhẹ chứng tỏ đầu rồng kia có vấn đề.
Trần Vũ đi tới đằng trước tượng đá đầu rồng, tay phải bỗng vỗ nhẹ vào đầu rồng một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy đầu rồng vốn không có chút sức sống chợt lóe ánh sáng vàng, huyễn hóa ra một đầu rồng nhào vào Trần Vũ, hình dạng giống y hệt như đầu rồng bằng đá.
Ầm!
Một tiếng nổ điếc tai vang lên.
Trần Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo cảnh vật trước mặt thay đổi, hắn thấy mình đi tới một không gian khác. Trần Vũ nhìn xung quanh, đập vào mắt đều là sơn mạch, liên miên bất tận.
Trần Kinh kinh nghi nói:
- Đây là không gian pháp tắc?
Theo như hắn biết một chút về cường giả phía trên thì khi tới Tôn Cấp đã có thể miễn cưỡng mở ra vết nức không gian, nhưng mà Thánh Cấp trở lên lĩnh ngộ thời không pháp tắc là có thể mở ra thiên địa thuộc về chính mình, sau đó xây dựng lĩnh vực không gian.
Đó là điều mà vô số cường giả hiện nay đang mơ ước, nhưng đáng tiếc không phải muốn là được.
Cơ Nguyệt gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, đây là thời không pháp tắc! Nơi này là do Long Hoàng mở ra.
Trần Vũ gật gù như hiểu ra, hắn cũng đang muốn làm một cái không gian cho riêng mình nhưng không biết khi nào mới có khả năng đó.
Trong đây chỉ có một ngọn núi duy nhất, còn lại xung quanh cũng chỉ là thảo nguyên, theo kinh nghiệm lúc trước hắn cho Tiểu Bạch hướng ngọn núi mà đi.
Trên đường đi, thần thức quét qua nhiều nơi liên tục nhưng không có phát hiện gì, khoảng hai khắc thời gian sau cả ba cũng đi tới dưới chân ngọn núi.
Trần Vũ chau mày, ngọn núi này rất lạ, thần thức không thể nào nhìn thấu vào bên trong được, chứng tỏ nơi này có cơ quan hoặc là một không gian bên trong.
- Tới nơi rồi!
Cơ Nguyệt mỉm cười, nàng duỗi hai tay ra, từng đợt tia chớp màu vàng và đen lượn lờ.
Hai tay nàng vỗ xuống dưới, đỉnh ngọn núi bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ, tiếp theo không ngừng co rụt phình ra, cuối cùng bùm một tiếng vang thật lớn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Vũ và Tiểu Bạch, một tế đài làm bằng vàng có kim quang chói mắt từ lòng đất chậm rãi trồi lên.
Ngọn núi tách ra làm hai, mặt đất xung quanh không ngừng rung động.
Trên tế đài bằng vàng to lớn là một con cự long cửu trảo nằm bất động, thân dài hơn ngàn thước hai mắt nhắm nghiềm, râu rồng dài hơn mười thước.
Cùng với tế đài bằng vàng vô cùng to lớn trồi lên chính là long uy mênh mông như cuồng phong thổi quét khắp nơi làm cho Tiểu Bạch sợ hãi không dám đứng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy đã thi triển pháp lực hộ thân nhưng mà hắn cũng cảm thấy khó thở vô cùng, giống như một vị thần linh nào đó đang nhìn xuống mình.
Khi tế đài bằng vàng nhô lên trên ngọn núi mấy trượng dừng lại, cứ bềnh bồng ở đó với trời đất.
Trần Vũ cẩn trọng nhìn con cự long nằm sấp trên tế đài, rồi nhìn sang xung quanh muốn thử xem thứ gì đã kêu gọi mình.
- A!
Bỗng nhiên con ngươi Trần Vũ co rút, nhìn chằm chằm chỗ trán cự long. Mới nãy Trần Vũ cảm ứng chỗ mi tâm cự long truyền đến một tia lực lượng yếu ớt dao động.
Trần Vũ chú ý kỹ hơn, quả nhiên cứ mỗi một đoạn thời gian sẽ có lực lượng yếu ớt và hơi thở phát ra.
Làm hắn không thể tin nổi, nơi đây chính là Long Mộ nhưng tại sao nó vẫn còn sống, không lẽ là đào mộ rồi nằm dần cho quen mùi đất hay sao?
Trần Vũ mắt chớp lóe, nói:
- Cự long này chưa chết!
- Đúng vậy, ta chưa có chết!
Cự long bỗng nhiên mở hai mắt ra ngẩn đầu nhìn xuống Trần Vũ, giọng của cự long vang vọng trong thiên địa, quanh quẩn thật lâu, cho người cảm giác linh hồn rung động.
- Thôi xong, đời ta tới đây xem như tàn!
Tiểu Bạch bắt đầu rung sợ khóc thầm trong lòng, nó biết tồn tại của Long tộc mạnh đến thế nào, chỉ cần một chỉ cũng dư sức giết nó rồi.
- Tiền bối thông cảm, lúc nãy tiểu bối cảm nhận được có người đang gọi mình trong này nên mới đi vào. Với lại tiểu bối chỉ muốn vào đây để tìm một ít linh dược chứ không có ác ý gì khác!
Trần Vũ vẫn bình tỉnh khơm người hành lễ giải thích cho đối phương hiểu, để tránh trường hợp đáng tiếc xảy ra.
- Ừm, người gọi ngươi chính là ta!
Cự Long ngeo ngẩy cộng râu nhìn xuống gật đầu đáp.
Lúc này Trần Vũ mới cảm thấy an tâm hơn một chút, nếu là người này gọi mình tới thì tám phần chắc chắn sẽ không có ác ý.
Cự Long bỗng nhiên xòe ra một chảo, trong tay liền bay ra một quyển thiên thư màu vàng đưa cho Cơ Nguyệt.
Cơ Nguyệt mỉm cười gật đầu nhận lấy thiên thư mở ra xem, mới vừa mở thì nó chỉ là một trang giấy trắng, nhưng nàng kẽ nhấc tay một cái thì chữ vàng kim liền mờ ảo hiện ra.
“Long Thần Xuất Thế, Thiên Tử Bình An, Ngàn Năm Đứng Vững, Trở Về Thần Giới!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro