Lâm Vũ Thiên Hạ

Luyện Khí Hậu Kỳ

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

[Dịch giả: Ta Là Spider Man]

P/s: Cầu xin mấy ad trang khác khi đăng truyện đừng xóa phần “Dịch giả” đó là công sức chúng mình làm, còn phần “nguồn” các bạn có thể ghi hoặc xóa thoải mái nha, các bạn đăng trang nào thì ghi nguồn trang đó vào, cái này mình không phản đối để góp phần cho các trang truyện ngày càng phong phú, đọc xong rồi xóa phần ghi chú này ra khỏi truyện nha, Thank ad trang truyện yy & truyenfull đã đăng lên để share truyện này giúp mình, chúc các bạn ngày mới tốt lành!

Trên đường đi, bất quá cũng không có chuyện gì làm phiền nên hắn cùng Tiểu Bạch vô cùng thoải mái, lâu lâu cũng có vài cỗ xe ngựa chạy ngang, mấy con ngựa thấy Tiểu Bạch thì không khỏi túm giò, không dám đi đến, mỗi lần như vậy hắn đành cho Tiểu Bạch chạy vào sát mép đường cho mấy cỗ xe ngựa đi ngang.

- Chủ nhân, trong nơi kỳ lạ kia cũng có con người sao?

Tiểu Bạch truyền âm nói.

- Ý ngươi là nơi nào?

Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư, hắn đang suy nghĩ mình đã đưa nó đến nơi nào chứ, làm sao mà hắn không nhớ được.

- Là nơi vô cùng rộng lớn mà chủ nhân mang ta vào đấy, ta thấy trong đó có người, là một nữ nhân, nhưng ta thấy nàng đi dạo định ra hù dọa một chút, đánh nàng cho vui thì bị nàng bún tay một phát ta liền bay hơn mười ngàn dặm, kiến thân thể còn ê ẩm tới giờ, mà nghĩ tới là phát sợ!

Nghe Tiểu Bạch nói như vậy Tiểu Vũ nhảy dựng lên, hướng về phía cái đầu cao ngạo của Tiểu Bạch mà đánh một cước.

Tiểu Bạch ủy khuất a, nó cũng không biết làm sao lại chọc tức chủ nhân rồi, nó rõ ràng là người bị hại mà.

- Đánh...đánh cái đầu ngươi chứ đánh, đó là lão bà của ta đấy, ta còn không dám đánh mà ngươi lại gan to bằng cợp rồi, ngươi đúng là không biết sống chết! Cũng may là nàng biết ta có thú sủng nên mới nhẹ tay nếu không là ngươi đi chuyển kiếp rồi!

Hắn dở khóc dỡ cười, nàng là người mà hắn yêu thương, hơn nữa thực lực là hơn hắn không thể so sánh được, đánh nàng? Cho tiền hắn cũng không dám đánh, chỉ mới là thả dê mà đã bị thảm rồi, đánh xong chắc nàng lập mộ cho hắn luôn quá @@.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Bạch nghe chủ nhân tôn kính của mình nói như vậy, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, nhưng lúc sau cái nào bé tý của nó đã hoạt động trở lại, liền suy nghĩ tới chuyện đó.

- Di! Lão bà của chủ nhân mạnh vậy sao, nhưng sao chủ nhân dám cưới nàng vậy? Ai, thực lực nàng thật mạnh nha, mà cũng đúng chỉ một cái bún tay mà đánh ta văng xa như vậy, may quá, về sau gặp nàng ta chạy trước vậy, ta không ngu tới mức lại đó kiếm ăn để bị ăn hành!

- Ta không ngờ ngươi cũng khôn như vậy, lúc trước ta cứ tưởng ngươi với heo là một đấy!

- ...

Tiểu Bạch vô cùng cạn lời với chủ nhân của mình, nó không ngờ từ trước tới giờ hắn so sánh mình với con heo thấp kém kia, làm nó tức xì khói mà không dám làm gì.

Sau khi Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch nghỉ ngơi hai canh giờ, lại tiếp tục lên đường. Hắn nằm ở trên người Tiểu Bạch, tùy ý để cho nó chạy như điên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nếu như là bình thường, ai cũng cảm giác bộ dạng như vậy xem như là đang nghỉ ngơi hết sức thoải mái, nhất định là đang vô cùng sung sướng. Nhưng mà hôm nay Tiểu Vũ lại không có bộ dạng vui vẻ gì, chẳng qua là có vẻ mặt không biết làm sao, vì trên đường đi hắn gặp toàn cây và cây.

Lâu lâu gặp yêu thú cấp thấp đi ra ngoài kiếm ăn, mà nó cảm nhận được Lang Vương liền nhấn nút biến, bốc khói ngay tại chỗ, mà nơi này xa với sơn mạch nên không có yêu thú cấp cao, tối đa chỉ là đê cấp hoặc là mãnh thú mà thôi.

Do không có chuyện gì làm, lúc trên đường đi, hắn ngồi trên lưng Tiểu Bạch đa phần là tu luyện, hiện tại hắn cũng đã cảm nhận được mình sắp đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ rồi, chỉ thiếu một chút là được.

Chuyện này chỉ là thời gian, hắn đoán chừng hai ba ngày nữa là đột phá rồi, nên hắn không vội mà chậm rãi cũng cố lại tu vi trước, có được nền móng vững chắc lên cao sẽ không bị chao đảo.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai ngày sau rốt cuộc cũng tới, như hắn đã dự đoán trước, quả nhiên hôm nay hắn có cảm giác sắp đột phá, nên hắn phải tìm một nơi an tỉnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chúng ta vào bên trong tháp một chút, ta đang có dấu hiệu đột phá rồi.

Tiểu Vũ hưng phấn nói với Tiểu Bạch, chuyện này hắn đã chờ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng đột phá.

Hắn nhảy xuống sau đó thu Tiểu Bạch vào bên trong, tiếp đến hắn cũng tiến vào trong tháp, chỉ có trong đó mới gọi là an toàn, bên ngoài nếu không may gặp người phá đám xem như là xong.

Cầm một khỏa Tẩy Tủy Đan trên tay, trầm ngâm một chút Tiểu Vũ liền nuốt nó vào, sau đó ngồi xếp bằng lại, luyện hóa đan dược chuẩn bị tiến hành phá vỡ xiềng xích của Luyện Khí trung kỳ.

Có thể thấy, trên đỉnh đầu của hắn bây giờ là một làn khói trắng bốc lên, kinh mạch không ngừng vận chuyển linh lực thúc đẩy chuyển hóa linh khí, đột nhiên một tiếng oanh lớn trong người truyền ra, như tiếng rồng ngâm.

Sóng xung kích đánh sang bốn phương tám hướng, làm lá cây cùng đất cát bay tứ tung, nhưng khí lớp bụi bay lại gần hắn thì bị một tầng ngăn cách không cho tiếp cận.

- Phù, cuối cùng cũng thành công đột phá, cảm giác thật thoải mái, lần này thì tốt rồi, đan dược cũng đã dùng hết, khu dược điền cũng không còn linh thảo để luyện đan nữa, xem ra lần này phải tìm thêm rồi.

Hưng phấn sau quá trình đột phá, hắn liền ra khỏi tháp, cùng lôi đầu Tiểu Bạch ra ngoài, nó nhìn hắn một chút, cảm thấy điều khác thường trên người hắn liền truyền âm, nói:

- Chúc mừng chủ nhân đã đột phá!

- Cũng thường thôi! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi, đường phía trước còn dài lắm.

Tiểu Vũ nhảy lên lưng Tiểu Bạch, nó nhắm thẳng phía trước mà chạy đi.

Số Từ: 1116

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0