Lâm Vũ Thiên Hạ

Một Mảnh Giấy!

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

Trần Vũ không trả lời mà chỉ cười cười nhìn thẳng vào mắt Huyết Ma thủ lĩnh, ngước đầu nhìn lên trời hít một hơi thật mạnh thở dài, nói:

- Tới đây dừng lại được rồi!

- Hỗn trướng, dám giết Huyết Ma cao quý bọn ta, đúng là không thể tha!

Huyết Ma cười lạnh rồi đánh ra một đại trảo, hư không liền xuất hiện một cái bàn tay màu đỏ bay với chợp lấy Trần Vũ.

- Ài...

Trần Vũ lắc đầu thở dài, vun cánh tay lên một đại thủ trong hư không liền hình thành, “Phanh!” một tiếng trực tiếp phá hủy đại thủ của Huyết Ma thủ lĩnh.

Phi kiếm từ trong tay áo bay ra, chớp mắt biến thành hai thước rơi vào tay hắn, Trần Vũ cầm phi kiếm tiện tay đánh ra một đạo kiếm khí vàng kim bay thẳng xuống tế đàn.

Ầm ầm!

Tế đàn cứng rắn chỉ dính một kiếm liên trực tiếp tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, toàn bộ bị phá hủy.

Vương Cấp đối với hắn đã không còn trọng lượng nữa!

- Không ổn!

Huyết Ma thủ lĩnh kinh hãi, thực lực này phát ra từ người thiếu niên này...không phải là người mà hắn có thể chống lại, thật sự quá mức quá khủng bố rồi.

Biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, Huyết Ma không một chút dây dưa trực tiếp xoay người đằng không mà lên, hướng về ngược lại bỏ chạy.

- Đã tới thì đừng đi nữa!

Trần Vũ chớp mắt hóa thành một đạo mũi tên chắn trước mặt Huyết Ma thủ lĩnh, một kiếm giơ thẳng lên chém xuống, Bách Bộ Phi Kiếm thức thứ nhất Hỏa Minh Thiên Kiếm một nhát chém đôi, không khịp la hét thê thảm thứ gì.

Trong vùng máu me kia hiện lên một khỏa Ma Hạch cùng một tấm giấy nhỏ nằm trong vũng máu khiến hắn chú ý tới, nên nhặt lên mở ra, bên trong chỉ có vài chữ nhưng lại làm cho người ta rùng mình.

- Mọi thứ chỉ mới vừa bắt đầu!

Chỉ bảy chữ như vậy nhưng đã đầy đủ ý nghĩa bên trong, chứng tỏ bên trong, người cầm đầu của Huyết Ma thật sự chưa ra mặt, về sau chắc chắn sẽ còn ghê tợn hơn thê này nhiều.

Trần Vũ thở dài thu lại Ma Hạch trực tiếp bỏ vào miệng làm cho chúng người sau lưng vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy chuyện kỳ dị như thế này.

- Xuất hiện đi!

Lời nói vừa dứt, trong hư không xuất hiện mười thân ảnh đang ngồi trên phi kiếm, bọn họ chính là người của Thiên Đạo Học Viện, thuộc nhóm sát thủ, chính lúc nãy sử dụng Ẩn Thân Phù đi lại đây tiếp viện, không ngờ đã bị viện trưởng của mình phát hiện ra làm bọn chúng kính nể không thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả mười người liền nhanh chóng đi xuống lại gần hành lễ:

- Bái kiến Viện Trưởng!

- Ừm...các ngươi cho mười nữ tử lại đây chăm sóc cho bọn họ đi!

Trần Vũ chỉ tay vào đám nữ tử đang còn mơ mơ màng màng, vẻ mặt hoảng sợ không dám mở miệng lên một tiếng nào.

- Vâng!

Một sát thủ cầm ngọc bài ra liên hệ với người của Học Viện, nhanh chóng có mười nữ tử cưỡi kiếm phi hành đi tới, bọn họ đi xuống ân cần chăm sóc cho đám nữ tử còn đang thất thần dưới này.

Nhanh chóng có một hai người trong đó bừng tỉnh lại, ôm chặt học viên nữ khóc nức nở làm cho mọi người chỉ biết lắc đầu thở dài.

...

Giờ phút này bóng tối vẫn bao trùm bầu trời, nhưng bên ngoài Hồng Dương Trấn ánh lửa ngút trời giống như ban ngày, đây là người trong trấn đã chạy ra ngoài tị nạn.

Xung quanh, từng đạo hắc ảnh xuyên tới xuyên lui, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khặc khặc âm hiểm, chính là những tên Huyết Ma thủ hạ đang tàn nhẫn giết từng người.

- A...

Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang lên, một nam tử bị Huyết Ma dùng răng nanh cắn đứt cổ, trong chớp mắt liền bị hút thành thây khô, đồng dạng cảnh tượng mà Trần Vũ đã gặp trước đó.

- Nhanh, nhanh chạy đến gần nơi của Trấn Trưởng.

- Mọi người nhanh, đến gần nơi của Trấn Trưởng thì chúng ta mới an toàn hơn một chút, a...

Bên ngoài Hồng Dương Trấn, võ giả Bạo Khí Cảnh không ngừng hét lớn, kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, cuối cùng cũng không ngăn cản được số lượng Huyết Ma quá lớn liền chết thảm dưới tay Huyết Ma.

Giờ phút này, người của Hồng Dương Trấn không ngừng co rút lại thành một điểm nhỏ, xung quanh đã không còn đường để chạy nữa, một số cường giả Hóa Khí Cảnh thì cố gắn ngăn cản được một chút rồi lại buộc phải lui về sau.

- Nhanh, tiến qua nhanh.

Võ giả Bạo Khí Cảnh gọi dân thường chạy nhanh vào bên trong vòng bảo hộ của bọn họ, sau đó dùng thân thể của mình ngăn cản dòng sóng giữ Huyết Ma trước mắt.

Một lão giả khí tức vô cùng nghiêm nghị Khí Tông Cảnh đỉnh phong, trong tay đều nắm chặt binh khí, chừng sáu bảy mươi tuổi, đó chính Trấn Trưởng của Hồng Dương Trấn.

Ầm ầm...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cạc cạc cạc...

- A...

Bên ngoài trấn đã bao phủ trong biển lửa, âm thanh Huyết Ma ngày càng gần, tiếng người dân kêu thảm không dứt để bọn họ oán giận dâng lên lửa giận, càng giận càng biến đó thành sức mạnh cho bọn họ.

- Trấn Trưởng, để cho chúng ta ra ngoài liều mạng cùng đám Huyết Ma kia.

- Trấn Trưởng, chúng ta tình nguyện tử chiến.

Một số người huyết khí phương cương tay cầm trường kiếm, sắc mặt giận đến mức đỏ lên.

Trấn Trưởng quát một tiếng:

- Không được!

- Tất cả mọi người không nên rời đi nơi này, chúng ta đã bị dồn tới đường cùng, lực lượng lại quá yếu ớt, nhất định phải đợi đúng thời cơ mới đi lên tử chiến cùng bọn chúng! Số lượng bọn chúng quá nhiều, chỉ sợ sau lưng còn có Tiên Thiên Cảnh, những ai là võ giả thì hãy bảo vệ người dân trong trấn chúng ta!

Tiếng nói nghiêm nghị của Trấn Trưởng truyền vào trong tai mỗi người, hiện tại đại bộ phận mọi người đang ở trong đây, chỉ cần Huyết Ma mất phòng bị liền xông ra phá vòng vây.

Trấn Trưởng tuy tuổi đã cao nhưng mà suy xét rất minh lý, chỉ cần bọn họ tản ra chiến đấu với đám Huyết Ma thì lực lượng sẽ bị phân tán, như vậy thì sẽ bị thương vong càng lớn, nhất là dân thường sẽ như cừu non tùy tiện bị Huyết Ma cắn giết.

- Ai!

Rất nhiều người đều đang thở dài, bọn họ hận Huyết Ma đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đây chính là bất đắc dĩ, thời khắc mấu chốt nhất định phải đưa ra lựa chọn quyết định vận mệnh.

Những lão nhân trong trấn Hóa Khí Cảnh điều không có lựa chọn đào tẩu một mình mà ở lại, cho dù chảy hết giọt máu cuối cùng cũng phải bảo toàn thân nhân của mình.

- Trời muốn diệt Hồng Dương Trấn chúng ta rồi...

Từng lão nhân trong trấn chảy ra một dòng nước mắt nóng hổi, nghĩ đến cả trấn cùng con cháu mình bị Huyết ma cắn xé làm tim bọn họ đau đớn vô cùng như có hàng ngàn con dao đang xé nát tâm cang của họ.

Đúng lúc này, tiếng hét thảm hơn nhiều lần truyền từ xa tới, chỉ thấy có một cơn lốc cực lớn đang hút đám Huyết Ma lên không trung, rồi bị cương phong chém thành từng mảnh nhỏ.

- Xông lên!

Trên bầu trời truyền tới tiếng hét nhức tai, những người phía dưới nhìn thấy trên trời có hàng trăm người đang cưỡi kiếm không ngừng nhất kiếm chém giết Huyết Ma.

Phù lục công kích liên tục, khí trời hỗn loạn làm cho dân trong trấn trở nên có hi vọng.

Cơn lốc xoáy ngày càng lúc càng tới gần người dân trong trấn, cơn lốc lạnh lẽo làm cho đám Huyết Ma hét thảm liên tục, xác tan tành đến nổi không còn một miếng thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0